Diệp Thanh hỏi:
- Ngươi sợ ta ngăn cản các ngươi?
Lý Huyền Nhất nói:
- Không không, với tông lão thì đây chỉ là việc nhỏ, sao có thể làm như vậy.
- Nếu ta ngăn cản thì sao?
Lý Huyền Nhất cười nói:
- Tông lão nói đùa, nếu muốn làm vậy thì ta đành tìm tám vị tông lão đã ký tên đến giữ lẽ công bằng cho ta. Đương nhiên, ta biết người bình thường bận rộn, sẽ không quan tâm chuyện nhỏ của chúng ta.
Về việc Lý Thiên Mệnh thì Diệp Thanh có lý, Lý Huyền Nhất chỉ có thể chịu phục. Nhưng đây là hôn ước do tám vị tông lão cùng nhau ký tên, Lý Huyền Nhất nắm dao đằng cán.
Diệp Thanh lạnh lùng nói:
- Đã là việc nhỏ thì đừng lấy ra làm phiền ta, chọc ta phiền sẽ xé hôn ước của ngươi!
Lý Huyền Nhất liên tiếp gật đầu, nói:
- Tông lão, ta sai rồi!
Diệp Thanh liếc qua Lý Du và Lý Khinh Ngữ, y không nói chuyện nhưng ánh mắt đã lộ rõ ý.
Đây là nghiệt do Lý Vô Địch tạo ra, y không có cách nào hỗ trợ, chỉ có thể rời đi.
Sau khi Diệp Thanh đi, Lý Huyền Nhất ngẩng đầu lên cười nhìn nhóm Lý Thiên Mệnh:
- Ta tính thời gian có lẽ còn mười lăm, sáu ngày, quyết định thời gian thành thân vào ngày sinh nhật của con dâu của ta vậy. Tộc mẫu, khi đó chúng ta sẽ đến đón dâu, trong khoảng thời gian này nhớ chuẩn bị đồ cưới, huyết mạch Chí Tôn không thể keo kiệt. Đương nhiên, chúng ta sẽ đưa lễ hỏi đúng thời gian, tuyệt đối khiến tộc mẫu vừa lòng. Bọn nhỏ lớn lên, sau này Khinh Ngữ sinh hài tử, tộc mẫu có thể chơi với cháu cố rồi, tộc mẫu rất vui đúng không?
Lý Huyền Nhất nói xong nở nụ cười.
Mọi người nhìn Lý Kim Xán tai to mặt lớn, Lý Khinh Ngữ xinh xắn đáng yêu, không nhịn được bật cười.
Đúng là 8k đẹp và quái vật, mấu chốt là quái vật này còn là phế vật.
Lý Kim Xán nhìn chằm chằm vợ tương lai của mình, cười chảy nước dãi:
- Khinh Ngữ nhớ ính bốn, năm nhóc cho ta, để phụ thân của ta vui!
Từ đầu đến cuối, biểu tình của ba bà cháu Lý Thiên Mệnh lạnh băng.
Lý Du gằn từng tiếng:
- Ngươi nuôi con heo này muốn cưới tôn nữ của ta? Đến lúc đó phải bước qua xác bà già này trước!
Lý Huyền Nhất ung dung cười nói:
- Tộc mẫu, đây là Lý Vô Địch đồng ý, ngươi đừng càn quấy, nếu không thì ồn ào tới chỗ Tông Lão Hội, dù ngươi chết, Khinh Ngữ vẫn phải làm con dâu của ta.
Hôn ước nằmg trong tay, có tông lão ký tên lên đó thì gã sợ gì ai?
Câu nói này khiến Lý Du nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn ánh mắt tràn ngập dâm dục như dã thú của Lý Kim Xán, mặt Lý Khinh Ngữ không chút máu, ngón tay run nhẹ.
Khương Phi Linh ở trong người Lý Thiên Mệnh tức giận nghiến răng:
- Bọn họ rất quá đáng!
Tiểu Hoàng Kê lạnh lùng nói:
- Huynh đệ, muốn ta tìm cơ hội làm thịt con heo này không? Yên tâm, sẽ không có ai phát hiện ra ta.
Nói thật thì nó là con gà tràn đầy cảm giác chính nghĩa.
- Đừng gấp, nghe theo sắp xếp của ta.
Lý Thiên Mệnh vỗ vai Lý Khinh Ngữ, nói nhỏ bên tai nàng:
- Muội yên tâm, Lý Kim Xán này dám chạm vào muội một chút là ta băm nát hắn ra.
Lý Thiên Mệnh không nói đùa.
Lý Khinh Ngữ như người đuối nước bắt lấy cọng cỏ cứu mạng:
- Ca!
Lý Thiên Mệnh cực kỳ nghiêm túc nói:
- Khinh Ngữ, thoải mái đi. Muội nghe đây, nếu lần này ta không thể cứu muội thì ta tự hái đầu mình xuống cho muội làm cái bô.
Lý Khinh Ngữ xì cười, thả lỏng tâm tình:
- Ca, ta không cần cái bô . . .
Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn ba phụ tử Lý Huyền Nhất đắc ý:
- Xéo!
Lý Huyễn Thần cười cợt:
- Nhớ chuẩn bị đồ cưới đầy đủ, hôm đó ta dẫn theo đệ đệ đến đón dâu.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được thôi, nhớ mang theo mấy cái mạng, đỡ khỏi phải không còn mang trở về.
Lý Huyễn Thần buồn cười:
- Ha ha.
- Đi đi!
Không còn gì để nói nữa, trong vòng nửa năm Lý Huyễn Thần không cướp vị trí thiếu tông chủ được, nhưng để đệ đệ cưới Lý Khinh Ngữ thì càng hả hê hơn.
Người ba mạch rầm rộ rời đi. Sau khi bọn họ đi, Tùy Duyên phong hoàn toàn yên tĩnh.
Đám người Thất Tinh Phong mạch từ đầu đến cuối không lộ mặt.
Đây là thánh tộc Lý thị vạn năm sau.
Trong núi không có lão hổ, con khỉ làm vua.
Sau khi rời khỏi Tùy Duyên phong, Lý Huyễn Thần không cùng phụ thân, đệ đệ quay về Kim Minh phong, chỗ của Kim mạch.
Lý Huyễn Thần tách khỏi đội, đi tới chân núi Tùy Duyên phong.
Một thiếu niên áo trắng khoảng mười ba tuổi đạp mặt nước lướt trên sông.
Thiếu niên áo trắng tuy còn trẻ nhưng vóc dáng thon dài cao lớn, chỉ có nét chân mày còn lộ chút tính trẻ con.
Thiếu niên áo trắng cực kỳ tuấn tú, có thể hình dung bằng từ đẹp xinh, còn nhỏ đã có khuôn mặt như vậy, chờ khi lớn lên sẽ là trai đẹp một vùng, khiến nhiều thiếu nữ thiên tài thầm thương trộm nhớ.
Nét cau mày, một nụ cười, mắt sáng răng trắng khiến người như tắm trong gió xuân.
Khi Lý Huyễn Thần xuất hiện ở trước mắt, thiếu niên áo trắng mỉm cười chào:
- Lý sư huynh.
- Thánh Thành.
Gặp thiếu niên, Lý Huyễn Thần là sư huynh nhưng hơi cúi đầu, có hơi hướm theo hầu.
Thiếu niên áo trắng tiếc nuối nói:
- Ta xem trận chiến hôm nay, đi cùng ngươi vốn là để chúc mừng ngươi trở thành thiếu tông chủ, tiếc rằng bị người quấy rối.
Lý Huyễn Thần nói:
- Không sao, mới có nửa năm, ta vẫn chờ được, Lý Thiên Mệnh đó không nhảy nhót bao lâu.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Sư huynh không tin thể Ngũ Kiếp Luân Hồi?
Lý Huyễn Thần híp mắt, trong mắt bắn ra sát khí:
- Đương nhiên không tin, tổ tiên đời đầu độ kiếp năm mươi năm mới thức tỉnh thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, nếu dễ vậy thì thánh tộc Lý thị đã không rơi vào tình trạng như ngày nay. Ta không biết hắn tu luyện công pháp đặc biệt gì có thể tạo ra hiệu quả như vậy, rất có thể hắn là Quy Nhất cảnh, nhưng không có Quy Nhất khí tràng. Nên chưa đầy nửa năm người này sẽ lộ đuôi, khi đó là giờ chết của hắn!
Gã đã sẵn sàng làm thiếu tông chủ, bỗng nhiên chui ra một người chặn đường của gã.
Thiếu niên áo trắng ánh mắt âm trầm nói:
- Đúng là đáng chết, ta còn đang nghĩ sau này có thể hỏi đất tổ Lý thị của sư huynh 6 cái gì.
Lý Huyễn Thần cười khẩy nói:
- Đệ đệ của ta cưới Lý Khinh Ngữ, nếu hắn dám ngăn cản thì ta sẽ đập dẹp, cho hắn nằm liệt giường nửa năm. Ta chống mắt xem hắn nằm trên giường thì làm sao tu luyện đến Quy Nhất cảnh đệ tam trọng.
Thiếu niên áo trắng nói:
- Lý Khinh Ngữ? Mới nãy ta có thấy, nàng đúng là xinh đẹp.
Lý Huyễn Thần chợt nảy ý, hỏi:
- Thánh Thành, ngươi có ý với Lý Khinh Ngữ?
Thiếu niên áo trắng nhớ đến bề ngoài của nàng, cười khẽ:
- Trong tông môn có quá nhiều nữ nhân a dua nịnh hót ra, nhưng trên người bọn họ không có khí chất như Lý Khinh Ngữ, loại cảm giác hờ hững.
- Thánh Thành, ta hỏi ngươi một câu.
- Lý sư huynh nói đi.
Lý Huyễn Thần cười gian:
- Ca của ngươi có mang ngươi đi vui vẻ chưa? Ý ta là ngươi đã chạm vào nữ nhân chưa?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Không có, ta mới mười ba tuổi, phụ thân bảo trước mười lăm tuổi không cho phép ta rớ vào, ta chỉ mới phát dục.
Lý Huyễn Thần cười xấu xa hỏi:
- Vậy ngươi có muốn lén chơi một lần không?
Thiếu niên áo trắng buồn rầu nói:
- Đương nhiên muốn, nhưng những người bên cạnh ta đều là tôn nữ của tông lão, ta không dám. Không có xuất thân, không có nhan sắc thì ta không vừa mắt.
Lý Huyễn Thần nói:
- Đơn giản thôi, nghe lời ta, sư huynh sẽ sắp xếp cho ngươi có thể nghiệm đầu tiên tuyệt vời.
- Ý của Lý sư huynh là sao?
- Ngươi khá thích Lý Khinh Ngữ đúng không?
Thiếu niên áo trắng trả lời:
- Đúng rồi, rất tốt, rất có đặc điểm, lớn hơn ta hai, ba tuổi nhưng cảm giác rất tốt.