- Đúng rồi, không cần gấp gáp làm gì, cho Lý Thiên Mệnh nửa năm.
- Nhìn xem trong nửa năm hắn có thể tu luyện đến tình trạng gì.
- Nửa năm tu đến Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng, hắn có phải thổi phồng hay không, chờ tới lúc đó xem sẽ biết.
- Từ Linh Nguyên cảnh, trong vòng nửa năm đến Quy Nhất cảnh đệ tam trọng?
- Ta còn nhớ Lý Huyễn Thần mất hai năm, mười hai tuổi tu luyện đến Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng, mười bốn tuổi tới Quy Nhất cảnh đệ tam trọng, mười sáu tuổi lên Quy Nhất cảnh đệ lục trọng.
- Lý Huyễn Thần là thể Tam Kiếp Luân Hồi, nếu Lý Thiên Mệnh nhanh hơn hắn gấp bốn lần thì chắc chắn là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Trong lúc mọi người thảo luận thì mắt Lý Huyền Nhất lấp lóe.
Gã hỏi:
- Ý của tông lão có phải là giả dụ trong nửa năm hắn không tu luyện đến Quy Nhất cảnh đệ tam trọng, thậm chí cách xa thì . . .?
Diệp Thanh cười khẽ:
- Nếu kém quá xa thì ngươi muốn đổi thiếu tông chủ cũng không xen vào.
Diệp Thanh liếc qua Lý Thiên Mệnh, câu này là nói cho hắn nghe. Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi khiến y rất có hứng thú, nhưng nếu không phải hàng thật thì tình huống sẽ khác.
Lý Huyền Nhất mỉm cười:
- Đa tạ tông lão.
Lý Huyền Nhất khinh miệt liếc Lý Thiên Mệnh một cái.
Có tốc độ tu luyện nhanh gấp bốn lần Lý Huyễn Thần?
Nguyên Đông Hoàng tông không có ai như vậy, nên Lý Huyền Nhất không nóng nảy.
Nửan ăm rất ngắn ngủi.
Diệp Thanh hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi có tự tin không?
- Thưa tông lão, thời gian gấp rút, ta đành dốc hết sức ra để không phụ kỳ vọng của tông lão.
Khi Lý Thiên Mệnh nói câu đó, khóe môi cong lên.
Ngoài miệng hắn nói vậy nhưng mọi người thấy rõ vẻ tự tin trên nét mặt của hắn.
Vì sao Lý Thiên Mệnh không thể cười?
Nửa năm, Quy Nhất cảnh đệ tam trọng?
Có nhớ lúc hắn ở Diễm Đô, một tháng liên tục phá ba trọng không?
Hắn chưa bao giờ là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, hắn là thể Thập Kiếp Luân Hồi!
Bây giờ còn được một đám tổ tiên che chở, dù nói sao thì hắn chắc chắn lấy vị trí thiếu tông chủ. Hắn không muốn buông bỏ đất tạo hóa tốt như đất tổ Lý thị.
Lý Huyễn Thần nói:
- Lý Thiên Mệnh, nửa năm sau, ta tự mình đến thử xem ngươi có đúng là Quy Nhất cảnh đệ tam trọng không!
Nửa năm?
Lý Thiên Mệnh bật cười, không đáp lại.
Hắn biết Lý Huyễn Thần tự cảm thấy mình cao cả, là thiên tài số một thánh tộc Lý thị, đệ tử của người mạnh nhất Đông Hoàng tông.
Chờ xem.
Lý Huyền Nhất rất vừa lòng với kết quả ngày hôm nay.
Bọn họ không cần làm gì, chỉ cần nhìn xem Lý Thiên Mệnh liều mạng khiêu chiến nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
- Lý Thiên Mệnh!
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thanh tông lão lấy ra một lệnh bài thanh đồng, đặt trong tay khắc vài nét rồi ném cho Lý Thiên Mệnh.
Diệp Thanh tông lão nói:
- Đây là lệnh bài thân phận của đệ tử nội tông Thanh Thần sơn, sau này ngươi là đệ tử của Thanh Thần sơn ta, hãy đến Thanh Thần sơn tu luyện. Miễn ngươi là đệ tử Thanh Thần sơn thì ta sẽ phụ trách an toàn sinh mệnh cho ngươi.
Lý Du rất mừng, bà hiểu rõ nhất ý nghĩa câu nói cuối cùng kia.
- Thiên Mệnh!
Lý Thiên Mệnh nghe bà nhắc nhở, nhanh miệng nói:
- Đệ tử vô cùng cảm tạ tông lão!
Diệp Thanh nheo mắt nói:
- Cố gắng lên, chứng minh ngươi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thật sự, ta rất tò mò về ngươi. Tổ tiên đời đầu là truyền kỳ mà ta tôn sùng nhất đời này, ngươi và người có Kiếp Luân giống nhau, nên ta rất muốn nhìn xem mười năm sau ngươi sẽ như thế nào.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta chỉ có thể nói rằng sẽ cố gắng khiến tông lão tán thán.
Diệp Thanh cười cười:
- Câu này khá thú vị.
Tán thán nghĩa là không phải giật mình bình thường mà là biểu tình đặc sắc nhất.
- Cố gắng anh dũng chiến đấu đi, người trẻ tuổi, ngươi vốn có cơ hội né tránh con đường sống chết này. Nhưng ngươi vội vã dung hợp Côn Bằng Thánh Ấn nghĩa là không cho mình đường lui. Lão phu khen ngợi lòng can đảm này của ngươi, sau này ngươi càng có tạo hóa thì càng nhiều người trong Đông Hoàng tông muốn đối phó với ngươi.
- Nhưng bước ra từ sống chết mới là cường giả thật sự. Tổ tiên Diệp gia ta luôn đi theo thánh tộc Lý thị chinh chiến, lời răn tổ tiên của chúng ta là tôn kính, mang ơn thánh tộc Lý thị. Thánh tộc Lý thị đã thấp kém quá lâu rồi, tộc truyền kỳ như vậy dù xuống dốc cũng không nên tuột xuống đáy vực bị người khinh bỉ. Cần có người đứng ra, không nói đến tái hiện huy hoàng nhưng ít ra cho các ngươi có tôn nghiêm. Tổ tiên Thánh tộc dưới Cửu Tuyền xem tình trnạg như vậy cũng sẽ đau lòng bóp cổ tay.
- Lý Thiên Mệnh, ta rất hy vọng người có thể đứng ra sẽ là ngươi. Diệp gia ta từng có tiếc nuối, nhưng nếu ngươi thật sự mang đến hy vọng, gánh vác trách nhiệm khiến thánh tộc Lý thị ít nhất không làm người ta khinh bỉ, vậy thì Diệp Thanh này sẵn lòng che chở ngươi!
Diệp Thanh nói từng có tiếc nuối là ám chỉ việc không thể bảo vệ Lý Vô Địch.
Lúc ấy thương ngoài sáng dễ chém, khó tránh khỏi tên bắn lén.
Cái chết của Mộc Hà là tự sát, Vũ Văn Thái Cực quấy nhiễu nàng ta.
Diệp Thanh không ngờ Mộc Hà sẽ chọn rời đi bằng cách này.
Lý Thiên Mệnh biết đây là lời hứa của Diệp Thanh tông lão dành cho mình.
Y thật sự muốn thấy người có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi sẽ có tương lai thế nào.
Diệp gia từng là tộc thứ hai dưới thánh tộc Lý thị, là đồng bọn trung thực nhất.
Vật đổi sao dời, nhìn thánh tộc Lý thị lưu lạc đến nông nỗi này, người Diệp gia chỉ đành thở dài.
Diệp Thanh vỗ vai Lý Thiên Mệnh.
Có nhiều thứ không cần nói ra, nhưng tiền bối có quyết đoán như vậy nêu ra yêu cầu và ban cho hy vọng. Mục tiêu thứ nhất của Lý Thiên Mệnh là phối hợp, đưa ra lời hứa và niềm tin cho tiền bối.
Diệp Thanh dặn dò:
- Khinh Ngữ, ca của ngươi mới về Đông Hoàng tông, còn nhiều điều không hiểu, sau này ngươi hãy chỉ hắn cẩn thận, đừng để hắn không hiểu quy tắc chịu thiệt.
Lý Khinh Ngữ hơi kích động nói, mắt ngấn lệ:
- Đệ tử tuân mệnh, tông lão.
Hôm nay, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn thắng lợi.
Cộng thêm thân phận đệ tử nội tông Thanh Thần sơn, từ nay hắn hoàn toàn cắm rễ trong Đông Hoàng tông.
Diệp Thanh tông lão nói xong những gì cần nói, chuẩn bị rời đi.
Có một số việc có lẽ sẽ khiến một số tông lão bất mãn, nhưng nên làm việc không thẹn với lòng.
Lý Huyền Nhất cười tươi chợt lên tiếng:
- Tông lão, xin dừng bước.
Diệp Thanh hỏi:
- Có chuyện gì?
Lý Huyền Nhất kêu gọi, một thiếu niên mập mạp, thô lỗ, mặt đầy râu ria chạy chậm tới gần gã.
Lý Huyền Nhất nói:
- Tông lão, đây là tiểu nhi tử của ta, năm nay mười lăm tuổi, tên Lý Kim Xán.
Diệp Thanh nhíu mày nói:
- Mười lăm tuổi vừa tu luyện đến Linh Nguyên cảnh, quá kém cỏi.
Lý Huyền Nhất nói:
- Tông lão, hài tử này đáng thương, bẩm sinh bị khiếm khuyết, không còn cách nào, không thể so sánh với Huyễn Thần.
Lý Kim Xán nghe vậy hơi bất mãn đẩy Lý Huyền Nhất.
Lý Kim Xán tai to mặt lớn đầy mỡ, há mồm lộ hàm răng vàng, xấu xí vô cùng.
Lý Kim Xán nhìn Lý Khinh Ngữ, há mồm sắp chảy nước dãi.
Diệp Thanh nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói những chuyện này với ta làm gì?
Người bình thường sẽ không dẫn ra nhi tử mất mặt như vậy.
Lý Huyền Nhất nói:
- Tông lão, đây là hôn ước mà ta và Lý Vô Địch từng ký, bên trên có tám vị tông lão ký tên. Hôn ước hứa hẹn chờ Lý Khinh Ngữ mười sáu tuổi sẽ gả cho nhi tử Lý Kim Xán của ta. Ta muốn hỏi tông lão rằng hôn ước này chắc chắn có hiệu lực, đúng chứ?
Diệp Thanh không kiên nhẫn nói:
- Ta không ký tên lên nó, không liên quan đến ta.
Lý Huyền Nhất nói:
- Vâng vâng, vãn bối chỉ muốn tông lão xác nhận lại, dù sao tháng sau Lý Khinh Ngữ tròn mười sáu tuổi. Khi đó chúng ta đến đón dâu, sợ Diệp Thanh tông lão cho rằng chúng ta khi dễ huyết mạch Chí Tôn nên lên tiếng trước.