- Bắt đầu!
Chỉ cần bắt đầu tu luyện là áp lực sẽ giáng xuống.
Lý Thiên Mệnh háo hức.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thú Nguyên của cả ba bắt đầu vận chuyển, Lý Thiên Mệnh cố gắng sáng tạo ra Quy Nhất khí tràng trong khi dung hợp cả ba lại.
Nhưng mà . . .
- Áp lực đâu?
Chờ nửa ngày, một người một gà một mèo ngây ra, áp lực đến từ Thái Hoàng Cửu Trọng Môn đâu?
Có thấy gì đâu?
Không gian bản mệnh chẳng rung rinh chút nào, mọi thứ gió êm sóng lặng.
Tiểu Hoàng Kê khó hiểu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng phải nói thú bản mệnh thất giai chỉ có thể ở tầng cửa thứ nhất sao? Vì sao không có áp lực?
Bé Mèo Mun ngáp dài:
- Không được rồi Kê ca, không có áp lực, cứ tiếp tục thế này thì ta ngủ thật, meo.
- . . .
Lý Thiên Mệnh cũng không biết vì sao không có áp lực.
Khương Phi Linh lên tiếng:
- Ta cũng không cảm giác được áp lực, có khi nào Thái Hoàng Cửu Trọng Môn bị hỏng rồi không?
Cố gắng thêm một lúc nữa, Meow Meow thật sự buồn ngủ.
Lý Thiên Mệnh dứt khoát đứng lên.
Lý Khinh Ngữ thấy Lý Thiên Mệnh nửa ngày không có động tĩnh gì, nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy ca?
Rất nhiều người đang nhìn hắn, mọi người muốn xem thể Ngũ Kiếp Luân Hồi đáng sợ đến mức nào.
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Không cảm nhận được áp lực.
Lý Khinh Ngữ nói:
- . . . vậy ca đi tầng cửa thứ hai thử xem.
Thế là Lý Thiên Mệnh bước tới tầng cửa thứ hai.
Lý Thiên Mệnh biết rất nhiều người đang nhìn mình, hắn đến tầng cửa thứ hai, đối mặt đa số ánh mắt lạnh lùng, có lẽ bọn họ cho rằng hắn đang biểu diễn.
- Nhàm chán.
Trong lòng Lý Thiên Mệnh rất bình tĩnh, hắn chỉ muốn đột phá đến Quy Nhất cảnh, không hứng thú cảm nhận những sự khinh thường, châm chọc vô nghĩa này.
Tiếp theo, Lý Thiên Mệnh phát hiện tầng cửa thứ nhất không có áp lực chỉ là khởi đầu.
Cửa thứ hai? Vẫn không có áp lực.
Cửa thứ ba? Vẫn không có.
Lý Thiên Mệnh đến tầng cửa thứ bốn, nhóm Vũ Văn Thánh Thành còn đứng đây.
Hắn lại trở về.
Một đám người lạnh lùng nhìn hắn.
Vũ Văn Thánh Thành hỏi:
- Thiếu tông chủ, ngươi đang biểu diễn trò khỉ sao?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đúng rồi, đang chơi với con khỉ ngốc nhà ngươi.
Con ngươi Vũ Văn Thánh Thành co rút, mười ba năm qua chưa từng có ai dám nói chuyện kiểu đó với gã.
Lý Thiên Mệnh đã đụng vào khu vực cấm.
Mắt Vũ Văn Thánh Thành lạnh băng.
Tô Lê quát mắng:
- Càn rỡ! Ngươi không biết Thánh Thành có địa vị thế nào trong Đông Hoàng tông sao?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Địa vị gì? Cao hơn thiếu tông chủ ta đây sao?
Cả đám cười ồ lên.
Cười Lý Thiên Mệnh không biết trời cao đất rộng.
Cười hắn tự cho rằng thiếu tông chủ là thân phận cao cấp gì.
Ánh mắt Vũ Văn Thánh Thành lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đang khiêu khích ta?
Ánh mắt lạnh lùng đến từ đứa nhóc mười ba tuổi?
Thật là không đơn giản.
- Nhóc tì nhà ngươi có chỗ nào đáng giá khiêu khích? Khép mỏ lại, đừng chậm trễ ta tu luyện.
- Tu luyện? Ta thì thấy ngươi đang diễn trò hề.
Trò hề?
Lý Thiên Mệnh lười dây dưa với nhóc con này.
Nói thật thì hắn đã lớn, cãi cọ với nhóc con hơi bị hạ thấp thân phận, hắn chẳng cần chứng minh bản thân ở người Vũ Văn Thánh Thành.
Lý Thiên Mệnh tiếp tục đi sâu vào trong, bây giờ hắn đang có cảm ngộ về Quy Nhất cảnh, cần một hơi xông lên.
- Tiếp tục!
Tiếc rằng người ta thấy hành vi này của Lý Thiên Mệnh đều cho rằng hắn chịu thua.
Ví dụ như đám thiếu nữ bên cạnh Vũ Văn Thánh Thành đều lộ vẻ mặt khinh thường.
Tô Lê bĩu môi nói:
- Huyết mạch Chí Tôn gì, người nào người nấy đều hèn.
. . .
Lý Thiên Mệnh xuất hiện đã kinh động hai vị trưởng lão.
Diệp Vũ Hề luôn nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Mệnh:
- Hắn là nhi tử của Lý Vô Địch?
Vũ Văn Khai Thái nói:
- Ta cũng vừa nghe nói, nghe đâu có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi khủng bố.
Diệp Vũ Hề hỏi:
- Ngươi tin không?
Vũ Văn Khai Thái cười nói:
- Đương nhiên tin chứ, thiếu niên này trông không giống người thường, ta cá ba mươi năm sau hắn chắc chắn có thể tu luyện đến Quy Nhất cảnh đệ tam trọng.
Diệp Vũ Hề quay đầu lại, tiếp tục theo dõi thiếu niên kia:
- Khùng!
Diệp Vũ Hề thầm thắc mắc:
- Hình như hắn chưa thỏa mãn tu luyện ở tầng cửa thứ bốn? Mình nghe nói thú bản mệnh của hắn hình như là thú bản mệnh thất giai, bình thường thì chỉ chịu đựng dưới tầng cửa thứ ba.
Nên Diệp Vũ Hề không hiểu vì sao thiếu niên không lo tu luyện mà đi dạo sâu vào trong?
Thế này chẳng phải là tự chuốc nhục, chọc cười sao?
Đau đầu.
Trong khi Diệp Vũ Hề nhức đầu thì Lý Thiên Mệnh đã bước chân vào tầng cửa thứ năm.
Nhưng rồi hắn lại đứng lên.
Hình ảnh này khiến ánh mắt của mọi người càng lạnh lùng hơn.
Nói thật, mới ngồi xuống đã đứng dậy, không tu luyện đàng hoàng, tính đi dạo sao?
Thế thì Lý Thiên Mệnh cứ đi thẳng đến tầng cửa thứ chín cũng không ai cấm cản.
Bọn họ oan uổng cho Lý Thiên Mệnh.
Hắn sốt ruột muốn thành tựu Quy Nhất cảnh, không hề muốn ra oai làm bẽ mặt ai.
Nhưng quan trọng là năm tầng cửa đầu không có chút áp lực.
Huỳnh Hỏa không biết nên nói cái gì:
- Lý Thiên Mệnh, Thái Hoàng Cửu Trọng Môn này có phải là giả không? Điên thật, tầng cửa thứ năm không đè nổi một cọng lông của ta.
Rắc rối hơn nữa là Meow Meow sắp ngủ.
Lý Thiên Mệnh nhìn ra Thái Hoàng Cửu Trọng Môn trợ giúp Quy Nhất cảnh như thế nào, bây giờ hắn chỉ thiếu áp lực, hắn linh cảm có thể nhanh chóng thành Quy Nhất cảnh.
Diệp Thiếu Khanh chỉ dẫn cho hắn rất tốt.
Nhưng mấu chốt là tầng cửa thứ năm vẫn vô dụng.
Đột phá Quy Nhất cảnh quá quan trọng với hắn.
- Chỉ cần qua ải này là ta có thể tăng tiến vùn vụt trong mộ của Lý Thần Tiêu, không ai ngăn được!
Đột phá đại cảnh giới khác hoàn toàn với tiểu cảnh giới.
Mộ của Lý Thần Tiêu có đến tám mươi mốt sợi thánh thiên văn, nhưng không có hiệu quả như Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, nên Lý Thiên Mệnh quyết định xung phong.
Lý Thiên Mệnh bước chân vào tầng cửa thứ sáu.
- Khởi điểm tầng cửa thứ sáu phải là thú bản mệnh Thánh Thú mới chịu nổi trấn áp của Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, hy vọng sẽ mang đến chút áp lực cho ta.
Linh cảm thành tựu Quy Nhất cảnh của hắn càng mãnh liệt hơn.
Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh bắt đầu tu luyện.
- Hãy để bão táp ập đến mãnh liệt hơn đi!
Lý Thiên Mệnh đã sẵn sàng chịu đựng áp lực lớn.
Lý Thiên Mệnh thấy sáu sợi thánh thiên văn trên tầng cửa thứ sáu hội tụ ở đỉnh đầu của hắn, áp lực ngập trời có lẽ sẽ đổ xuống.
Mười giây sau.
Áp lực ngập trời đâu?
Lý Thiên Mệnh:
- . . .
Huỳnh Hỏa:
- . . .
Meow Meow:
- ZZZZ
Huỳnh Hỏa táo bạo nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi mau kêu người sửa chữa thứ này đi, rất lãng phí tình cảm của lão tử!
Lại không có chút áp lực, chỉ có thể nói rằng thứ này bị hỏng.
Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì:
- Hàng vạn năm không hỏng, sao bây giờ bị hỏng được?
Huỳnh Hỏa nóng nảy nhảy loi choi:
- Ai đi ra sửa thứ đồng nát này đi!
Thấy Meow Meow đã ngủ không biết trời trăng càng khiến gà con lên máu hơn.
Hết cách, Lý Thiên Mệnh đành tiếp tục bước tới tầng cửa thứ bảy.
Đệ tử xung quanh mặt càng lạnh băng.
Tầng cửa thứ bảy.
Mắt Lý Thiên Mệnh ngấn lệ.
Thứ đồng nát này rốt cuộc phát huy, hắn cảm nhận được chút xíu áp lực rồi.
Tựa như hạn lâu gặp mưa ngọt lành, Lý Thiên Mệnh cảm động muốn khóc.
Tiểu Hoàng Kê cũng siêu kích động, vội kêu Meow Meow thức dậy, ngọn gió đông mà họ mong mỏi rốt cuộc đến.
Bắt đầu từ tầng cửa thứ bảy.
Đây là địa bàn chỉ có Thánh Thú nhị giai mới tu luyện được.
Đốm sao trong mắt từ hai mươi đến hai mươi chín mới là Thánh Thú nhị giai.