Tô Lê sửng sốt:
- Thiếu tông chủ?
Công Tôn Du khó tin hỏi:
- Xì, Đông Hoàng tông chúng ta còn tồn tại thứ như thiếu tông chủ?
Tô Lê cười khúc khích:
- Lý Vô Địch còn có con riêng? Ta nghe nói huyết mạch Chí Tôn đã đứt dòng dõi rồi mà, có khi nào là tìm diễn viên từ bên ngoài về không?
Mặt Phong Trì Ngư lạnh lùng nói:
- Người này hình như không phải Quy Nhất cảnh, ta chắc chắn là đến tấu hài rồi, còn nhuộm tóc bạc, khiến người ghê tởm.
Vũ Văn Thánh Thành mỉm cười nói:
- Các người sai rồi, thiếu tông chủ này là kỳ tài đẳng cấp yêu nghiệt tuyệt thế. Hắn có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của tổ tiên đời đầu thánh tộc Lý thị, nghe nói tu luyện nửa năm đã là Linh Nguyên cảnh đỉnh, còn đánh bại Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng.
Công Tôn Du nói:
- Xì, là gia gia già Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng chứ gì? Ta nghe nói thể Ngũ Kiếp Luân Hồi là thể chất nghịch thiên nhất trong lịch sử Đông Hoàng Cảnh, ai tin? Nếu thật sự có loại thể chất này thì đệ tử Thái Nhất không cần thiết nữa.
Phong Trì Ngư lạnh lùng cười:
- Ngươi tin thật sao? Nhìn là biết dê béo tới chịu chết. Không đầy ba năm chắc chắn sẽ bị người của nhánh mạch khác trong thánh tộc Lý thị làm thịt.
Lúc này, muội muội của Tô Lê, Tô Đào động ý niệm đột phá.
Quy Nhất cảnh đệ nhất trọng, thành công!
Tiểu cô nương này hưng phấn nhảy cẫng lên, lao vào ngực tỷ tỷ Tô Lê, hét lớn lên.
Tô Lê cũng vui vẻ, quay người lại nói với các tỷ muội:
- Thiếu tông chủ này định đột phá Quy Nhất cảnh tại đây? Tiểu Đào Nhi nhà chúng ta đã đột phá tầng cửa thứ bốn rồi, thiếu tông chủ tự xưng là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi mà đi tầng cửa thứ nhất?
Tô Lê cười tươi như hoa:
- Thánh Thành đệ đệ, có chắc hắn là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thật không? Tầng cửa thứ nhất?
Bề ngoài của Tô Lê khá tốt, tuổi còn nhỏ mà đã quyến rũ hơn nhiều tỷ tỷ.
Vũ Văn Thánh Thành nhìn nàng lâu chút, lén nuốt nước miếng.
Nói thật thì tôn nữ dòng chính của tông lão về vẻ ngoài, khí chất, thiên phú đều là rồng phượng trong cõi người, bọn họ đều là đệ tử thân truyền của tông lão.
Nhưng hết cách, không thể đụng vào, đụng là phải lấy về nhà.
Vũ Văn Thánh Thành thầm khuyên mình, cố cưỡng lại sức hấp dẫn của Tô Lê:
- Tam thúc nói đừng treo cổ trên một thân cây, mình phải ráng nhịn!
Tam thúc của gã là Vũ Văn Khai Thái.
Vũ Văn Thánh Thành nói:
- Có phải là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi hay không thì cứ chờ xem, tầng cửa thứ nhất? Đây là thiên phú xếp chót trong tông.
- Thánh Thành đệ đệ, lúc trước ngươi đột phá đến Quy Nhất cảnh ở tầng cửa thứ mấy?
Vũ Văn Thánh Thành tự hào nói:
- Tầng cửa thứ năm, năm ta mười tuổi.
Nguyên Đông Hoàng tông đều nói qua vài năm nữa gã sẽ là đệ tử Thái Nhất mới, từ đây bắt kịp thành tựu của huynh trưởng.
Ba năm sau có thể tham ngộ bình chọn đệ tử Thái Nhất, khi đó bọn họ một môn hai tông lão, còn đều là tông lão mười hạng đầu. Hơn nữa một nhà có đến hai đệ tử Thái Nhất.
Trong Đông Hoàng tông có ai không phục?
- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi? Dù đúng thật thì có vẻ như không giỏi lắm, thiên phú của Vũ Văn thế gia chúng ta mới là thiên phú thật sự! Phụ thân nói để Thánh Thiên Phủ phong quang một thời gian, Đông Hoàng Cảnh trong tương lai thuộc về Vũ Văn thế gia chúng ta! Gia gia, sáng tạo nền móng. Phụ thân và các thúc thúc đánh chiếm lãnh địa, cai quản Đông Hoàng tông! Cuối cùng từ ca ca mang theo ta uy chấn thiên hạ!
Vũ Văn Thánh Thành bắt đầu tưởng tượng ngày đó sẽ đến.
Trong khi Vũ Văn Thánh Thành mơ mộng thì thân phận thiếu tông chủ của Lý Thiên Mệnh hoàn toàn lan ra ngoài.
Thoáng chốc đệ tử trong Thái Hoàng Cửu Trọng Môn đều biết hắn là thiếu tông chủ mới.
Thiếu tông chủ đã lâu không xuất hiện, các đệ tử vây xem hắn như nhìn động vật quý hiếm.
Bọn họ bình luận từ đầu đến chân.
- Thiếu tông chủ này không sống lâu được, còn chưa tới Quy Nhất cảnh.
- Đánh cuộc một keo, hắn có thể chịu đựng qua một tháng, không chết vì bị nhục nhã không?
- Không phải ai đều có thể làm thiếu tông chủ Đông Hoàng tông, ha ha ha ha ha ha!
Về lời bàn tán như vậy thì Lý Thiên Mệnh chỉ cười trừ.
Ngược lại, Khương Phi Linh và Lý Khinh Ngữ bị đám người này giễu cợt chọc tức nghiến răng nghiến lợi.
Lý Thiên Mệnh nói với hai thiếu nữ:
- Chúng sinh đều như nhau, con người có thất tình lục dục, lăn lộn trong hồng trần thế tục, mấy ai tránh được? Trêu đùa ta cho họ cảm giác ưu việt, tâm tình sảng khoái. Nhưng đã lấy ta ra làm trò vui thì phải chuẩn bị tinh thần cảm nhận thất bại ê chề từ ta.
Tiểu Hoàng Kê ở trong không gian bản mệnh khiêng Bé Mèo Mun buồn ngủ trên vai, nói:
- Lý Thiên Mệnh, bớt thổi phồng đi, mau hành động, nếu không Meow Meow sẽ lại ngủ mất!
- Biết rồi, hai vị đại ca.
Quy Nhất cảnh?
Hôm nay Lý Thiên Mệnh đã nghe được nhiều điều có ích từ Diệp Thiếu Khanh.
Khương Phi Linh quay về trong thân thể Lý Thiên Mệnh
Thế giới bên ngoài rất phiền nhiễu, nhưng khi Lý Thiên Mệnh bắt đầu tu hành là không gian yên lặng.
Những ánh mắt, tiếng cười châm chọc, nhạo báng, trêu đùa, tràn ngập cảm giác ưu việt xa dần.
Trước mắt chỉ còn lại thiên địa, thú bản mệnh, Thái Hoàng Cửu Trọng Môn và bản thân.
Và cả Khương Phi Linh đang buồn bực.
Tiểu Hoàng Kê, Bé Mèo Mun đã chuẩn bị sẵn công pháp tu luyện Quy Nhất cảnh, đến từ Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh và Hỗn Độn Thái Sơ Quyết.
Quy Nhất cảnh là một cửa ải.
Đến Quy Nhất cảnh sẽ có Quy Nhất khí tràng, là con đường liên thông tốt nhất giữa Ngự Thú Sư và thú bản mệnh.
Từ đây về sau khi chiến đấu, chủ nhân và chiến sủng sẽ dung hợp nhiều hơn.
Trong khi công kích, Khí Nguyên của Quy Nhất khí tràng sẽ hội tụ linh khí thiên địa làm đòn tấn công mạnh hơn, đem đến hiệu quả kéo dài chiến đấu.
Từ Linh Nguyên cảnh đến Quy Nhất cảnh là bước tiến lớn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Linh Nhi, hãy bình tĩnh.
Khương Phi Linh không bình tĩnh sẽ ảnh hưởng tâm tình của Lý Thiên Mệnh.
Khương Phi Linh nói:
- Nhưng ta tức lắm, đám người này đâu quen ca ca, dựa vào cái gì nói những lời khó nghe cười nhạo ca ca chứ?
Khương Phi Linh không hiểu suy nghĩ của đám người này.
Trên thế giới này, ai đều liều mạng tìm cảm giác ưu việt, đều là người trần tục, gặp có cơ hội thì sao chịu bỏ qua cho ngươi?
Vẻ mặt Lý Thiên Mệnh nghiêm nghị nói:
- Muội có thể hiểu như vậy, thân phận thiếu tông chủ đại biểu được tổ tiên che chở, có tạo hóa to lớn trong đất tổ thánh tộc Lý thị. Muốn vào nơi đó phải trả giá sứ mệnh và trách nhiệm lịch sử đến từ thân phận thiếu tông chủ. Nên tuy rằng bọn họ không quen ta nhưng ta phải chấp nhận những điều này. Ta lấy thân phận này tu hành trong Đông Hoàng tông thì phải đón nhận vũ nhục, rắc rối đến từ thân phận. Điều này công bằng, rất hiện thực, nhưng ta càng không sợ hãi.
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca giỏi quá, hiểu biết thật nhiều, Linh Nhi bỗng hết giận rồi.
Tiểu Hoàng Kê tức giận xen mỏ vào:
- Lý Thiên Mệnh, cua gái xong chưa? Meo của ngươi ngủ rồi kìa!
- . . . tới liền!
Thú Mạch bắt đầu nối tiếp, hai Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng của Luyện Ngục Chi Nguyên, hai Thú Nguyên Hỗn Độn Thái Sơ của Hỗn Độn Lôi Nguyên hội tụ, di chuyển qua lại.
Trong hai loại pháp môn này, Lý Thiên Mệnh đã quen thuộc phần thuộc về Quy Nhất cảnh, hắn chuẩn bị rất nhiều cho đợt đột phá này.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.
Gió đông là đến từ trấn áp của Thái Hoàng Cửu Trọng Môn!
Khi Khinh Ngữ tu luyện, Lý Thiên Mệnh nhìn thấy từ người nàng sự trấn áp không gian bản mệnh của Thái Hoàng Cửu Trọng Môn là nghiền áp kiểu bánh xe, nghiền nát, khuấy trộn cho ra kết quả dung hợp vào nhau.
Quy Nhất cảnh cần dung hợp vào nhau, càng trấn áp càng khiến Ngự Thú Sư và thú bản mệnh hòa hợp tâm linh.
Hai bên một lòng càng thể nghiệm được mọi thứ của đối phương, đây chính là bản chất của Quy Nhất cảnh giới.
Bây giờ Lý Thiên Mệnh và hai con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ đang chờ đợi áp lực của Thái Hoàng Cửu Trọng Môn đổ ập xuống.