Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 316 - Chương 316 - Tộc Tiểu Mệnh Kiếp Ngóc Đầu Trở Lại

Chương 316 - Tộc Tiểu Mệnh Kiếp ngóc đầu trở lại
Chương 316 - Tộc Tiểu Mệnh Kiếp ngóc đầu trở lại

Mắt Lý Khinh Ngữ thành hình nhang muỗi, ngơ ngác nói:

- Ca, sao có thể như vậy, ta không nhìn lầm chứ?

- Khinh Ngữ, muội không nhìn lầm, thể chất và Kiếp Luân của muội đều thay đổi. Tuy ta cũng không biết vì sao sẽ như vậy, nếu bắt buộc suy đoán ra một lý do thì ta cảm thấy có lẽ vì thánh tộc Lý thị chúng ta xuống dốc quá thảm, tổ tiên không nhìn được, nên muốn cho thế hệ chúng ta gánh vác sứ mệnh phục hưng gia tộc! Dù sao chúng ta từng là tộc Chí Tôn, các tổ tiên đều là truyền kỳ. Giờ lăn lộn đến mức độ ai đều khi dễ, làm tổ tiên mất mặt. Kết quả là tổ tiên tụ tập tổ hồn toàn tộc ban tạo hóa cho thế hệ chúng ta. Có tạo hóa như vậy thì sau này càng cố gắng gánh vác sứ mệnh, đừng phụ lòng kỳ vọng của tổ tiên!

Lý Thiên Mệnh rất vừa lòng với cách giải thích của mình.

Phục hưng thánh tộc Lý thị, không phụ lực lượng huyết mạch và kỳ vọng của tổ tiên, khiến thánh tộc Lý thị tái hiện huy hoàng, đây là sứ mệnh vĩ đại.

Nhưng Lý Thiên Mệnh chỉ nói mò, hắn cũng không rõ nguyên nhân là do đâu. Bản thân Lý Thiên Mệnh thì liên quan đến kế thừa huyết mạch của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ nên bị đột biến.

Còn Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp của Lý Khinh Ngữ thì ai biết lý do.

Nhưng Lý Khinh Ngữ tin hắn:

- Ta biết rồi, ca! Từ nay về sau ta tuyệt đối không phụ kỳ vọng của tổ tiên, ta phải vận dụng tốt thiên phú này, chắc chắn!

Lý Thiên Mệnh không biết mình nói xạo một đống đã gieo hạt giống thế nào cho Lý Khinh Ngữ, hạt giống này rồi sẽ mọc lên thành cây to che trời.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Khá lắm, sau này có vấn đề gì nhớ nói cho ca, huynh muội chúng ta đồng lòng sẽ bén đến mức cắt được vàng.

Lý Khinh Ngữ gật đầu, nói:

- Biết rồi ca, ít nhất tạm thời không thể để ai trừ bà nội ra biết chuyện này!

Lý Thiên Mệnh phóng khoáng nói:

- Đúng rồi, ta vì lấy vị trí thiếu tông chủ nên buộc phải lộ ra thiên phú thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, nhưng muội thì khác. Muội cứ điệu thấp tu hành, có chuyện gì để ca đứng đằng trước chống đỡ hết cho!

Hắn tự nói rồi tự kích thích sục sôi.

Nói thật là mới đến đây một thời gian ngắn nhưng trên người Lý Thiên Mệnh chảy dòng máu tổ tiên, từng đến đất tổ, nhìn thấy huy hoàng, thánh tộc Lý thị mang đến cảm giác sứ mệnh cho hắn không ít hơn Lý Khinh Ngữ.

Nếu có một ngày hai người kéo thánh tộc Lý thị vực dậy trong Đông Hoàng Cảnh, vậy thì Lý Thiên Mệnh cũng sẽ không kiềm được nước mắt lưng tròng.

Cảm giác thành tựu đó thậm chí còn hơn giết Lâm Tiêu Đình, dù sao giết gã vì thù hận, vì số phận, vì tâm ma.

Nhưng phục hưng thánh tộc Lý thị, kế thừa ý chí của tổ tiên, cho tộc Tiểu Mệnh Kiếp ngóc đầu trở lại là sứ mệnh, là vinh diệu!

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Có cảm giác thứ gì thay đổi không?

Lý Khinh Ngữ trả lời:

- Đầu óc minh mẫn hơn nhiều, trước kia có điều không hiểu, còn bây giờ thì rất rõ ràng. Tiếp theo là hiểu rõ Quy Nhất cảnh đệ lục trọng, đệ thất trọng hơn. Trước kia tu luyện chiến pháp Quy Nhất có vài chỗ không hoàn thiện, giờ nghĩ sơ đã hiểu hết.

Loại biến đổi này giống lúc Lý Thiên Mệnh lĩnh ngộ Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, sức lĩnh ngộ, sức sáng tạo một ngày lên một bậc.

- Hơn nữa dưới cánh của Sóc Nguyệt cũng xuất hiện Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp.

Điều này không nằm ngoài dự đoán của Lý Thiên Mệnh.

Tiểu Mệnh Kiếp thuộc về Ngự Thú Sư và thú bản mệnh, tạo hóa nghịch thiên của nó cũng cùng chung.

Khương Phi Linh nắm rõ thân thể của Lý Khinh Ngữ, nàng nói tuy Lý Khinh Ngữ chỉ có năm Kiếp Luân nhưng có dị tượng Ngũ Nguyệt Trên Không nên gần như bắt kịp Lý Thiên Mệnh bảy phần.

Cộng thêm Ngũ Nguyệt Trên Không vốn có tạo hóa khác nữa, cần Lý Khinh Ngữ tự mình đào móc.

Lý Thiên Mệnh nhìn cô nương nghiêm túc này, hơi cảm khái.

Lý Khinh Ngữ nói:

- Ca, làm chậm trễ thời gian của ca rồi. Ta đã thành công, tiếp theo ca có thể thử xem lên Quy Nhất cảnh được không.

Lý Khinh Ngữ dễ giấu đặc điểm Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp, vì màu tóc của nàng vẫn là xám nhạt, không thay đổi. Kiếp Luân thì vốn giấu trong tay áo, quấn thêm mấy mảnh vải sẽ không bị người nghi ngờ.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Được rồi, vậy ta cũng thử xem, có lẽ ta cũng sẽ thức tỉnh Ngũ Nguyệt Trên Không?

Thật ra hôm nay Lý Khinh Ngữ cùng hắn đến Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, nàng vốn không ngờ mình sẽ nghịch thiên sửa mệnh.

Bọn họ chuẩn bị trở về tầng cửa thứ nhất, Lý Thiên Mệnh sẽ tham ngộ Quy Nhất cảnh ở đó.

Khi đi ngang qua tầng cửa thứ bốn, họ lại đụng phải Vũ Văn Thánh Thành và đám oanh yến.

Sắc mặt của bọn họ hơi khó coi, đám nữ nhân mặt lúc xanh lúc tím, có lẽ họ không chú ý bộ dạng chanh chua của mình xấu xí đến mức nào.

Mới nãy còn cười nhạo Lý Khinh Ngữ, kết quả nàng đã đột phá, trông khá nhẹ nhàng.

Lý Khinh Ngữ đột phá, trực tiếp vượt qua một nửa người trong nhóm.

Mới rồi còn châm chọc người ta, bây giờ chẳng khác nào tự nhục nhã mình.

Công Tôn Du cắn môi hỏi:

- Vừa rồi ngươi đột phá?

Nàng là Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, vậy xem ra Lý Khinh Ngữ ngang ngửa với nàng.

Lý Khinh Ngữ phớt lờ các nàng, bước đi xa.

Bị bỏ qua khiến các cô nương càng quê quá hóa giận, dù sao bị lơ đẹp trước mặt Vũ Văn Thánh Thành thì hơi khó xuống bậc thang.

Tôn nữ của Tô Trấn tông lão, Tô Lê đứng cạnh Vũ Văn Thánh Thành, nhẹ nhàng tựa vào gã, châm chọc lên tiếng:

- Lý Khinh Ngữ, nghe nói ngươi sắp gả cho Lý Kim Xán? Phu quân Lý Kim Xán của ngươi vừa anh tuấn vừa thiên tư ngút trời, là mỹ nam tuyệt thế, vì sao ngươi không biết kiểm điểm, thân thiết với nam nhân khác?

Tô Lê muốn nói câu này với Lý Khinh Ngữ lâu rồi, nàng nói Lý Kim Xán anh tuấn, thiên tư ngút trời mang ẩn ý trêu đùa và cười nhạo.

Ai không biết Lý Kim Xán là thứ người gì?

Tô Lê hỏi dồn:

- Đừng vờ như không nghe thấy, lăng loàn sao? Chưa thành thân mà đã đội mũ cho Lý Kim Xán rồi.

Bọn họ cười ồ lên, cười ngoác tận mang tai.

Tô Lê nói khó nghe, tiếc rằng Lý Khinh Ngữ đã bỏ đi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Tức giận không?

Lý Khinh Ngữ nghiêm túc nói:

- Không có gì phải giận, có lẽ trước kia sẽ tức giận, nhưng bây giờ ta chỉ muốn thay đổi bản thân. Ca nói đúng, có thực lực mới chứng minh bản thân được, không ai nghe lời kẻ yếu nói.

Cho nên Lý Khinh Ngữ không muốn tranh biện cái gì với Tô Lê, khi nàng dựa vào Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp bay vọt lên trời thì Tô Lê tự miệng sẽ ngậm miệng lại, thậm chí bị vả sưng mỏ.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Rất có phong phạm thế hệ chúng ta!

Khi hai người đi đến tầng cửa thứ nhất, mấy nữ nhân bên cạnh Vũ Văn Thánh Thành vẫn lộ vẻ mặt ghét bỏ bàn tán về Lý Khinh Ngữ.

Tô Lê khinh thường nói:

- Cái thứ người gì vậy, sắp thành thê của người ta, còn có giáo dưỡng không?

Công Tôn Du nói:

- Sinh ra trong gia tộc không sĩ diện thì như vậy cũng bình thường thôi.

Phong Trì Ngư nói:

- Hèn gì gần đây không đến Vô Ưu Minh nhận nhiệm vụ, thì ra là ân ái với tình lang.

Tô Lê bổ sung thêm:

- Thứ nữ nhân ghê tởm, nhìn thì thuần khiết, ra vẻ không nhiễm một hạt bụi trần nhưng hóa ra là loại người này.

Vũ Văn Thánh Thành không nghe nổi nữa, nói:

- Các người đủ rồi, đó là đại ca ruột của nàng ta, con riêng của Lý Vô Địch, gần đây mới trở về Đông Hoàng tông, hắn là thiếu tông chủ hiện giờ.

Có một câu Vũ Văn Thánh Thành không nói ra, nhưng nhủ thầm:

- Các người nói sai, tiếp theo sẽ có người đội mũ cho Lý Kim Xán, vẫn luôn đeo, nhưng không phải Lý Thiên Mệnh mà là Vũ Văn Thánh Thành này.

Càng lúc càng gần đến sinh nhật mười sáu tuổi của Lý Khinh Ngữ.

Vũ Văn Thánh Thành sẽ không thốt ra câu đó, dù sao các thiếu nữ bên cạnh gã đều là con cháu của tông lão, muốn thành thân với gã. Loại thiếu nữ này là rắc rối nhất, chỉ có nhìn, không thể chạm vào, đụng vào là bám dính suốt đời.

So sánh thì Lý Khinh Ngữ tốt hơn, Vũ Văn Thánh Thành thích ánh mắt lạnh lùng của nàng khi nhìn mình.

Bình Luận (0)
Comment