Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 315 - Chương 315 - Năm Vầng Trăng Trên Cao, Ánh Sáng Chói Lòa (Tt)

Chương 315 - Năm vầng trăng trên cao, ánh sáng chói lòa (tt)
Chương 315 - Năm vầng trăng trên cao, ánh sáng chói lòa (tt)

Mắt Lý Thiên Mệnh nóng rực nói:

- Khinh Ngữ, đường tương lai rất dài, ta không có muội muội ruột, từ nay về sau muội sẽ là muội muội của ta. Ta không dám bảo đảm cái gì, chỉ có thể nói ta sẽ làm tất cả những gì mà huynh trưởng làm được. Tương lai muội phải giành một hơi cho bản thân, cho phụ mẫu, cho thánh tộc Lý thị! Huynh muội chúng ta cùng nhau làm điều này!

- Ca, ta biết.

Đời người cần nhất là tranh một hơi.

Nàng không phải loại phụ nữ yếu đuối, nàng cứng cỏi hơn ai hết.

Lý Thiên Mệnh nói ra câu này cho Lý Khinh Ngữ lý do lớn nhất để kiên trì.

- Gia tộc xuống dốc, thành viên gia đình thưa thớt, đã định sẵn sẽ bị người nhạo báng, xem thường. Không sao cả, nhân đạo luôn là vậy, thế giới có tranh chấp thì sao hòa bình thịnh vượng, người người ở chung hài hòa được? Nhưng chúng ta không thể khuất phục, không thể nhận thua! Cắn răng kiên trì, bất tử bất khuất, phải có can đảm chiến đấu! Có ngày sẽ phân ra thắng thua! Ông trời sẽ ưu ái người cố gắng, kiên cường dẻo dai mà thông minh!

Câu này nói không chỉ cho Lý Khinh Ngữ nghe, cũng là nói cho chính hắn.

Lý Thiên Mệnh biết mình có thiên phú ngút trời, nhưng phải bình tâm, vững chắc tiến lên từng bước về phía trước, đây là điều hắn khuyên nhủ bản thân.

Áp lực từ tầng cửa thứ năm cực kỳ mạnh mẽ, khiến mặt Lý Khinh Ngữ rịn mồ hôi, mặt nàng trắng không chút máu nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Nếu là lúc trước có lẽ Lý Khinh Ngữ không gắng gượng vượt qua nổi, nàng không phải thiên tài tuyệt đỉnh, mọi thứ nàng có được cho đến ngày nay là bản thân nàng cực khổ vất vả giành lấy.

Hôm nay có một thiếu nữ Khương Phi Linh có thể cho nàng thổ lộ lời thật lòng, thiếu nữ đó ở trong người nàng, luôn cổ vũ nàng.

Có một huynh trưởng đứng trước mắt, kiên định mà vững vàng tựa như ngọn núi to đáng tin.

Nàng lại thay đổi.

Có lẽ số phận rất tàn nhẫn, nhưng luôn có kẻ không khuất phục!

Tâm ma của Lý Khinh Ngữ rất lớn.

- Khinh Ngữ, có ngày ngươi sẽ chứng minh được bản thân! Thánh tộc Lý thị chúng ta không e dè gian khó, không sợ hành hạ, không tin số phận, không chịu thua! Nếu thói đời sa đọa, điều chúng ta sẽ làm đó là nghịch thiên sửa mệnh! Đây là hồn của tộc chúng ta, ta tin bất cứ tộc nào đều sẽ xuống dốc, nhưng thánh tộc Lý thị là tộc có ý chí tinh thần! Các tiền bối đã huy hoàng như thế, sao chúng ta có thể làm phế vật bị người cười chê?

Ngày vào đất tổ, Lý Thiên Mệnh cảm nhận được máu của tổ tiên thiên thu muôn đời sôi trào đốt cháy trong người, hắn nhìn thấy huy hoàng của tổ tông.

Trong người chứa dòng máu như vậy thì nên kế thừa ý chí của tổ tiên!

- Bất tử bất diệt! Không chết không ngừng!

Tám chữ rất đơn giản, nhưng khi Lý Khinh Ngữ nghe tám chữ này thì giật nảy mình.

Giây phút đó, chỉ mình Lý Thiên Mệnh thấy con ngươi của nàng biến mất, con mắt trống rỗng nhưng bắn ra tia sáng chói lòa, tựa như hai vầng trăng tròn.

Lý Thiên Mệnh ngỡ đâu mình hoa mắt.

Ngay sau đó, sóng khí bàng bạc dâng lên từ người Lý Khinh Ngữ.

Nguyệt Quang khí tràng lại lớn mạnh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lực lượng chấn Lý Thiên Mệnh khí huyết cuồn cuộn, hắn cảm nhận lực lượng lạnh băng từ người Lý Khinh Ngữ.

Nguyệt Lượng Chi Mâu?

Khi Lý Thiên Mệnh đứng vững, nhìn lại Lý Khinh Ngữ thì nàng đã đứng lên, con ngươi lại hiện ra.

Lý Khinh Ngữ mắt ngấn lệ nhìn Lý Thiên Mệnh.

Khi nàng trở về bộ dạng cũ thì hiển nhiên đã đột phá đến Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng.

Thành công!

Lý Thiên Mệnh mừng cho nàng, nhưng sao nàng kích động dữ vậy?

- Ca!

Lý Khinh Ngữ chạy ra từ đám đông, nhào vào người Lý Thiên Mệnh, suýt đụng bay hắn.

Hai tay Lý Khinh Ngữ ôm Lý Thiên Mệnh, mắt ướt lệ.

Nàng lại hét to, vùi mặt vào ngực Lý Thiên Mệnh, rơi lệ như mưa:

- Ca!!!

- Khinh Ngữ, dè dặt chút nào.

Lý Thiên Mệnh không nghĩ ra, đột phá một trọng cảnh giới chứ có gì mà kích động đến thế.

Hai người dù gì không phải huynh muội ruột, lát nữa về thế nào hắn cũng sẽ bị Khương Phi Linh đánh đòn.

Lý Khinh Ngữ vẫn không buông tay, nức nở nói:

- Đa tạ ca, đa tạ ca, sau này ca là người quan trọng nhất trong đời ta!

Lý Thiên Mệnh trợn mắt há hốc mồm:

- Sao thế hả lão muội?

Hắn chỉ ngồi bên cạnh diễn thuyết vài câu kích thích người ta máu lửa thôi, sao khiến Lý Khinh Ngữ kích động nhiều thế? Như thể mười mấy năm chưa đột phá bao giờ.

Lý Thiên Mệnh kéo hai tay Lý Khinh Ngữ xuống, nàng vẫn nước mắt lưng tròng nhìn hắn, thút thít.

Nước mắt ướt nhẹp tóc dài dính bết trên mặt, nhưng mắt nàng sáng rực tia hy vọng.

- Ca . . .

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Bình tĩnh chút, đã xảy ra chuyện gì hả tiểu lão muội?

Lý Khinh Ngữ đứng cách trước mặt Lý Thiên Mệnh nửa thước, khoảng cách rất gần, nàng kéo nhẹ ống tay áo phải lên:

- Ca, xem này.

Mới vén lên được một giây đã thả tay áo xuống, nàng sợ bị người ta nhìn thấy.

Lý Thiên Mệnh như bị sét đánh.

Hắn thấy rồi!

Trên cánh tay Lý Khinh Ngữ không phải ba vòng tròn mắc vào nhau mà là . . .

Năm vầng trăng tròn chiếu rọi trên trời!

Là năm vầng trăng, tỏa sáng rực rỡ!

Năm vầng trăng tròn song song treo trên trời, điều này nói lên Lý Khinh Ngữ từ thể Tam Kiếp Luân Hồi biến thành Ngũ Kiếp Luân Hồi.

Đây mới chỉ là một phần, khiến người rung động hơn là Lý Khinh Ngữ đổi màu Kiếp Luân giống như tổ tiên đời thứ hai, Lý Ngân Hà, từ màu đen biến thành màu bạc, thay đổi ở vị trí giống hệt nhau.

Dù là Kiếp Luân màu đỏ của tổ tiên đời thứ hai cũng chỉ có bốn cái, còn Lý Khinh Ngữ là năm Kiếp Luân, năm vầng trăng treo trên trời!

- Tổ tiên, các người điên rồi sao?

Lý Thiên Mệnh cảm giác đây không phải trùng hợp.

Tất cả mọi người thánh tộc Lý thị cho rằng ngày phá kiếp, số lượng Kiếp Luân xuất hiện sẽ giữ như cũ suốt đời, nhưng có vẻ như họ đã suy nghĩ về Tiểu Mệnh Kiếp rất đơn giản.

- Thiên tư của Vệ Tịnh, mẫu thân của ta là trình độ thiên tài bình thường trong Chu Tước quốc, nhưng bà chịu đựng Tiểu Mệnh Kiếp hai mươi năm, trực tiếp thức tỉnh Tam Kiếp Luân Hồi. Đây vốn là cuộc nghịch thiên sửa mệnh, sau khi trải qua đấu tranh thì được Mệnh Kiếp mang đến tạo hóa.

- Còn mình thì trong vòng mười ngày, mỗi ngày thức tỉnh một Kiếp Luân, chứng minh số lượng Kiếp Luân của Tiểu Mệnh Kiếp không phải luôn y như cũ. Tổ tiên đời đầu Lý Thần Tiêu chịu cực khổ với Tiểu Mệnh Kiếp, đấu tranh năm mươi năm, thức tỉnh Ngũ Kiếp Luân Hồi, trở thành người đầu tiên có thiên phú Tiểu Mệnh Kiếp.

Lý Thiên Mệnh chấp nhận tin Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp cao hơn bất cứ người nào của thánh tộc Lý thị.

Kiếp Luân của Lý Khinh Ngữ chẳng những có màu bạc của ánh trăng chứ không phải màu đen thông thường, cũng không móc vào nhau mà là năm vầng trăng song song.

Tổ tiên đời đầu chỉ có năm Kiếp Luân bình thường.

Tổ tiên khác thì hoặc là thay đổi vị trí hoặc đổi màu, nhưng không đổi hai thứ cùng một lúc, và chỉ là Tứ Kiếp Luân Hồi.

Dù vậy họ đều sáng lập uy danh hiển hách, từng là người mạnh nhất Đông Hoàng Cảnh thời bấy giờ.

Hiện nay Lý Khinh Ngữ có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, đổi màu, cũng đổi vị trí.

Bình Luận (0)
Comment