Khí tràng của Lý Thiên Mệnh kèm sức sát thương mạnh hơn khí tràng khác nhiều.
Khí tràng có đường kích hơn hai mươi thước, Lý Thiên Mệnh là trung tâm của hai khí tràng, Huỳnh Hỏa và Meow Meow là trung tâm của khí tràng riêng biệt. Trên người hai con thú cùng có một khí tràng.
Khi hai khí tràng có phần dính liền nhau thì dù cách xa năm mươi thước, lực lượng của Quy Nhất khí tràng vẫn phô bày ra, đạt tới hiệu quả mạnh nhất.
Vượt qua phạm vi này thì giữa Ngự Thú Sư và thú bản mệnh sẽ mất cùng chung lực lượng, nhưng uy lực của khí tràng vẫn còn đó.
Khí Nguyên siêu lớn đang liên tục cắn nuốt linh khí thiên địa, hội tụ trong người của bọn họ.
Lý Thiên Mệnh cảm giác Khí Nguyên siêu lớn, sau này tốc độ hội tụ linh khí thiên địa của họ sẽ còn tăng lên nữa.
- Quy Nhất cảnh!
Hắn thành công.
Có chỉ dẫn của Diệp Thiếu Khanh và trấn áp từ Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, đến đây thì mọi thứ nước chảy thành sông.
Lý Thiên Mệnh cảm nhận rõ rệt sau khi đột phá một trọng đại cảnh giới thì sức chiến đấu của mình mạnh mẽ rất nhiều.
Đã vượt qua một cửa ải, con đường phía trước rộng mở.
Khi Quy Nhất khí tràng của Huỳnh Hỏa và Meow Meow có phần gắn liền với Lý Thiên Mệnh là lúc cả ba mạnh nhất. Khi đó lực lượng cùng chung, cho nhau vay mượn, Lý Thiên Mệnh thậm chí có thể sử dụng Khí Nguyên siêu lớn mượn thần thông Linh Nguyên của thú bản mệnh.
Ở bên cạnh hắn là Luyện Ngục Hỏa thiêu đốt, tia chớp hỗn độn, lực lượng bàng bạc không ngừng dâng lên.
Quy Nhất khí tràng xuất hiện, vững chắc chín muồi, điều này nói lên cái gì?
Nói lên rằng Lý Thiên Mệnh không chỉ tu luyện trong tầng cửa thứ chín, còn thành công đột phá.
Trong lịch sử, có vô số đệ tử của Đông Hoàng tông đột phá Quy Nhất cảnh trong Thái Hoàng Cửu Trọng Môn.
Nhưng Lý Thiên Mệnh là trường hợp đặc biệt nhất.
Một tình huống chỉ xuất hiện khi chỉ có một Khí Nguyên, thú bản mệnh nhất giai, đặc biệt vô cùng.
Đặc biệt nhất là chưa từng có người đột phá Quy Nhất cảnh trong tầng cửa thứ chín từ ngàn năm qua.
Lý Thiên Mệnh không biết rằng khi hắn bắt đầu tu luyện ở tầng cửa thứ chín thì tạo thành oanh động lớn cỡ nào.
Suốt mười giây, nhìn hắn ngưng tụ khí tràng, mọi người còn cười, cho rằng hắn tự tìm cái chết.
Hai mươi giây sau đi, cơ mặt mọi người cứng ngắc.
Ba mươi giây sau, các đệ tử ngó nhau, khi nói chuyện bờ môi run run.
Sáu mươi giây đã qua, khí tràng hiện ra trên người Lý Thiên Mệnh, ngưng tụ ra Khí Nguyên siêu lớn.
Lúc này, toàn trường tĩnh mịch, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Bọn họ quá trẻ tuổi, không hiểu nổi đây là khái niệm gì.
- Có khi nào tầng cửa thứ chín bị trục trặc không?
- Không thể nào! Chưa từng bị trục trặc!
- Vậy chuyện này là sao? Nghe nói thú bản mệnh của hắn chỉ là thất giai.
- Ta không biết . . .
Những ánh mắt buồn bực, ngơ ngẩn, hoang mang, khó hiểu.
- Chỉ có Thánh Thú tứ giai mới có thể ở tầng cửa thứ chín, thú bản mệnh của hắn là Thánh Thú tứ giai sao?
- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cộng thêm Thánh Thú tứ giai? Vậy chẳng phải là nghịch thiên rồi sao?
- Đúng thế.
Không còn ai dám phát ra tiếng nhạo báng nữa.
Vì bây giờ mà cười sẽ càng có vẻ mình buồn cười, tầm nhìn hạn hẹp.
Nói thật thì Thái Hoàng Cửu Trọng Môn chưa từng yên lặng như vậy.
Trong sự tĩnh lặng, Lý Thiên Mệnh dần đi đến cuối, thành tựu Quy Nhất cảnh.
Trong toàn quá trình, Vũ Văn Thánh Thành và các nữ đệ tử cháu của tông lão đứng cạnh gã là sắc mặt nhiều màu nhất.
Vũ Văn Thánh Thành lúng túng đứng ở nơi đó nét mặt như ăn cục gạch, đen như mực.
Khó chịu hơn là hại gã mất mặt trước mặt nhóm Tô Lê, Công Tôn Du.
Tô Lê ngơ ngác hỏi:
- Thánh Thành, chuyện . . . chuyện này là sao?
- Đúng rồi, từ khi nào hắn có Thánh Thú tứ giai?
- Ta nhớ ca của ngươi cũng chưa có Thánh Thú tứ giai đúng không? Thiếu tông chủ này lợi hại hơn ca của ngươi sao?
Các nàng hé mở môi son, con ngươi co rút nhìn chằm chằm thiếu niên tóc bạc như nhìn thấy kỳ tích.
Nhìn hắn thành tựu Quy Nhất cảnh, bất giác bọn họ cảm giác chân nhũn ra.
Vũ Văn Thánh Thành bỗng gầm lên:
- Câm mồm!
Các nàng sợ hãi mặt trắng bệch, vội lùi một bước.
- Làm sao vậy, Thánh Thành?
Vũ Văn Thánh Thành cắn răng, giận dữ nói:
- Ta không tin, chắc chắn có vấn đề!
Nếu thật sự có Thánh Thú tứ giai thì mới rồi gã là con khỉ bị Lý Thiên Mệnh đùa giỡn, mất hết sĩ diện.
Vũ Văn Thánh Thành gã đây chưa từng nếm cảm giác mặt nóng rát như vậy.
Thánh Thú tứ giai, đó là ước mơ của gã!
Một kẻ vô dụng chẳng ra gì mà có được thứ gã khát vọng?
Tưởng tượng thôi đã khiến tâm lý gã vặn vẹo, mà càng vặn vẹo thì càng khó chịu, càng thấy mất mặt.
- Hắn tu luyện thành Quy Nhất cảnh, kết thúc.
Khi Tô Lê bất đắc dĩ nói xong câu đó, Vũ Văn Thánh Thành siết chặt hai nắm tay, ánh mắt càng tối tăm hơn.
Vì nhiều người đang nhìn gã.
Gã từng buông lời châm chọc Lý Thiên Mệnh, giờ thành trò cười.
Lúc này, Lý Thiên Mệnh ổn định tu vi xong kết thúc tu luyện, đứng lên.
Sốt ruột xoe tròn mắt nhìn Lý Thiên Mệnh từ tầng cửa thứ chín đi trở về, nhìn hắn đi hướng Vũ Văn Thánh Thành.
Sắp xung đột?
Có chuyện vui rồi đây.
Các đệ tử Đông Hoàng tông mắt sáng rực.
Bọn họ nhìn Vũ Văn Thánh Thành mặt không còn chút máu, nắm chặt hai tay, ánh mắt độc ác.
Bọn họ không ngờ Lý Thiên Mệnh phớt lờ Vũ Văn Thánh Thành, đi lướt qua gã, bước ra Thái Hoàng Cửu Trọng Môn.
Vì sao?
Vẫn câu cũ, đối phương còn nhỏ, thiên tư nghịch thiên đến đâu thì Lý Thiên Mệnh không thèm để bụng chút mỉa mai đó.
Hắn là người có theo đuổi, sẽ tuyển chọn đối thủ càng có tính khiêu chiến.
Lý Thiên Mệnh không ngờ Vũ Văn Thánh Thành bị phớt lờ ngược lại sắc mặt tái nhợt, toàn thân càng tức giận hơn.
Vũ Văn Thánh Thành rít qua kẽ răng:
- Lý Thiên Mệnh, đừng tưởng rằng ta không biết, chắc chắn ngươi lợi dụng kẽ hở! Bằng vào ngươi thì lấy đâu ra Thánh Thú tứ giai!?
Gã đã tự rước lấy nhục.
Nhìn Vũ Văn Thánh Thành tức run người, nhiều đệ tử không dám nói tiếp nữa.
Cho đến lúc này Lý Thiên Mệnh mới ngoái đầu liếc gã một cái.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Tiểu bằng hữu, nét mặt của ngươi làm sao thế? Trông như nuốt phải một tấn phân.
Mọi người nhìn, cùng cười phá lên.
Vì Lý Thiên Mệnh miêu tả rất hình tượng.
Vũ Văn Thánh Thành bây giờ thật sự như ăn nhiều phân, hôi rình.
Lý Thiên Mệnh không hiểu Vũ Văn Thánh Thành tức giận vì chuyện gì.
Câu kia vừa thốt ra, hai mắt Vũ Văn Thánh Thành phun lửa, rống to:
- Ta muốn ngươi chết!
Giây sau, Vũ Văn Thánh Thành đẩy ra mấy mỹ nhân đứng trước mắt, bỗng xông về phía Lý Thiên Mệnh.
Bàn tay như núi non dâng trào ập đến.
Một chưởng này dồn hết sức mạnh của gã vào.
Lý Thiên Mệnh thật sự không ngờ Vũ Văn Thánh Thành sẽ ngạo mạn, kiêu căng, ngang ngược đến như vậy.
Cho rằng Đông Hoàng Cảnh là nhà của họ sao?
Hơn nữa vừa ra tay rõ ràng là muốn lấy mạng của Lý Thiên Mệnh.
Không kiêng nể gì, gan to bằng trời!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nhiều đệ tử nội tông phát ra tiếng hét dồn dập chói tai.
Bọn họ đều không ngờ Vũ Văn Thánh Thành một lời không hợp xông lên đánh người.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh nghiêm túc:
- Ngươi muốn ta chết? Nghĩ tình ngươi còn nhỏ, lúc trước khiêu khích, ta không so đo với ngươi. Nhưng bây giờ là ngươi tự tìm!
Lý Thiên Mệnh mới đột phá Quy Nhất cảnh, còn có Phụ Linh, chỉ có hắn mới rõ ràng giờ phút này tu vi bùng nổ cỡ nào.