Khoảnh khắc Vũ Văn Thánh Thành một chưởng đè xuống, Lý Thiên Mệnh một lần nữa nâng cánh tay trái lên, Mê Linh Chi Đồng lóe sáng, khiến Vũ Văn Thánh Thành thoáng chốc mơ hồ.
Lý Thiên Mệnh không biết gã sẽ nhìn thấy cái gì, nhưng đối phương sững sờ hoang mang trong tích tắc đã quá đủ.
Răng rắc!
Lý Thiên Mệnh cất bước tới trước, sức mạnh hùng hồn ngưng tụ trên tay trái, chộp một cú.
Bàn tay của Vũ Văn Thánh Thành bị vuốt thú tay trái của Lý Thiên Mệnh bắt chặt.
Cú vỗ hùng hổ bị một tay kiềm chặt rồi xoay một vòng.
Răng rắc!
Mọi người nghe tiếng giòn vang.
Các đệ tử hút ngụm khí.
Đây là hình ảnh thần kỳ gì vậy?
Vũ Văn Thánh Thành Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng dồn hết sức vào một chưởng bị Lý Thiên Mệnh một tay đón đỡ, bẻ ngược, cánh tay gấp khúc.
- A!!!
Vũ Văn Thánh Thành phát ra tiếng gào xé rách trời xanh, mặt trắng bệch.
Thế này đã xong rồi sao?
- Nhóc tì, để phụ mẫu của ngươi dạy lại ngươi đi!
Lý Thiên Mệnh cười nhạt trêu chọc, một bàn tay đáp xuống gò má Vũ Văn Thánh Thành.
Bốp!
Lại là một tiếng giòn vang, Vũ Văn Thánh Thành bay ra ngoài, xoay tròn trên trời, trường bào bay lên, sau đó té sấp mặt.
Khi Vũ Văn Thánh Thành bò lên thì nửa bên mặt đã sưng phù, không còn khuôn mặt đẹp trai nữa mà như đầu heo.
Đệ tử toàn trường lại hút ngụm khí.
Bọn họ nhìn Lý Thiên Mệnh bình tĩnh như không, lại ngó Vũ Văn Thánh Thành đột nhiên ra tay nhưng bị hắn tát bay, cứ cảm thấy hình ảnh này giả dối đến khó tin.
- Thiếu tông chủ chỉ mới đột phá cảnh giới Quy Nhất!
Trong lòng nhiều người phát ra tiếng gầm rống tràn đầy thắc mắc này.
- Không lẽ đây là điểm khủng bố của thể Ngũ Kiếp Luân Hồi?
- Quá đáng sợ, chiến đấu vượt bốn cấp, hạ gục Vũ Văn Thánh Thành đệ tử Thái Nhất tương lai!
Các đệ tử trừng to mắt, hai chữ ngẩn ngơ không đủ để hình dung tâm tình hiện giờ của họ.
- Mới rồi là ai nói thiếu tông chủ không chịu nổi nhục nhã ba tháng sẽ tự sát?
- Là ai cười nhạo hắn?
- Người ta là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thật sự!
- Ta có nghe câu chuyện của thánh tộc Lý thị, người mạnh nhất các đời Đông Hoàng tông chúng ta đều là tổ tiên thánh tộc Lý thị.
- Ta đã nói rồi mà, gia tộc của họ còn có cơ may xuất hiện thiên tài yêu nghiệt khủng bố như vậy!
- Nhìn liền biết, tuy Vũ Văn Thánh Thành có cảnh giới cao nhưng trông như bao cỏ, bao cỏ được nuôi chiều dạy hư.
Một lần giao đấu đủ khiến nhiều đệ tử thay đổi.
Bọn họ không ngốc, thật sự thấy Vũ Văn Thánh Thành mất hết sĩ diện, đã mất phẩm hạnh còn đánh thua.
Mất mặt hai lần, cộng thêm mặt sưng phù nữa là ba lần.
Các cô nương Tô Đào, Tô Lê, Công Tôn Du, Phong Trì Ngư thì tái mặt, túm tụm lại với nhau, nhìn Lý Thiên Mệnh trân trân.
- Thiếu tông chủ này quá đáng sợ . . .
Trán Tô Lê rịn mồ hôi nói:
- Có khi nào là vì Thánh Thành không đề phòng nên bị đánh lén không?
- Tỷ, là Thánh Thành ca ca đánh lén trước.
Đánh lén người ta mà bị hạ gục thì càng nhục nhã ê chề.
- Ta cho rằng Thánh Thành khinh địch nên mới bị đối thủ tìm được cơ hội, chứ đánh nghiêm túc thì chưa rõ thắng thua.
- Đúng vậy! Thú bản mệnh nhà Thánh Thành ca ca rất lợi hại!
Các nàng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, nhưng ngẫm lại thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh rất có thể là Thánh Thú tứ giai thì bọn họ bỗng thấy tuyệt vọng.
Bọn họ do dự nửa ngày mới phản ứng lại, lật đật đi nâng Vũ Văn Thánh Thành dậy.
Ai ngờ bị Vũ Văn Thánh Thành nạt nộ:
- Biến ngay!
Vũ Văn Thánh Thành đứng lên, tay phải kêu răng rắc, xương gắn liền.
Mắt Vũ Văn Thánh Thành tóe lửa nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, biển máu ngập trời, gã cắn răng rít gào:
- Thiếu tông chủ, có giỏi thì cùng ta đi chiến trường Đông Hoàng Đệ Nhị, phân ra sống chết! Ta thừa nhận mình đã xem thường ngươi, nhưng tiếp theo ta sẽ cho ngươi thấy thực lực thật sự của ta! Thực lực nghiền thây ngươi ra vạn mảnh!
Xem ra Vũ Văn Thánh Thành tràn đầy niềm tin vào mình, gã đinh ninh vừa rồi mình mất tập trung nên mới thua, chứ không phải vì nhìn thấy một con mắt màu đỏ trong bàn tay của hắn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cái gì là chiến trường Đông Hoàng Đệ Nhị?
Lý Khinh Ngữ nhìn bộ dạng mất mặt thê thảm của Vũ Văn Thánh Thành, trong lòng lâng lâng, thầm sung sướng, nhanh nhảu giới thiệu cho Lý Thiên Mệnh:
- Đó là nơi cho người luận bàn luyện tập võ nghệ trên Thánh sơn, có trưởng lão tọa trấn. Chỉ cần đồng ý thì có thể cá cược sống chết tại đây. Nhưng chiến trường Đông Hoàng Đệ Nhất là thánh địa chiến đấu to nhất Đông Hoàng tông, cũng là nơi tổ chức đại hội tông môn, thử thách cuối năm.
- Đi, ta đi với ngươi.
Đây là câu trả lời của Lý Thiên Mệnh dành cho Vũ Văn Thánh Thành.
Hắn không muốn chuốc lấy rắc rối, nhưng phiền phức tìm tới tận cửa thì hắn sẽ không e ngại.
Mặc kệ ngươi có thân phận gì, nhiều người đang nhìn, chẳng lẽ có thể lật trời đổ nước?
Vũ Văn Thánh Thành nhe răng cười nói:
- Gan dạ lắm, Lý Khinh Ngữ, nhớ tìm chỗ chôn cho ca của nàng!
Rất tự tin.
Lý Khinh Ngữ lạnh nhạt nói:
- Ai cho ngươi tự tin đó? Soi gương đi, nhìn xem mặt có sưng không?
Một khuôn mặt hoàn mỹ bị dấu tay bao trùm, răng sắp rụng.
Lý Khinh Ngữ nhắc nhở lại đâm trúng chỗ đau của Vũ Văn Thánh Thành, làm gã tức dựng đứng tóc gáy.
- Câm mồm!!!
Vũ Văn Thánh Thành không kiềm chế được xông thẳng tới chỗ huynh muội Lý Thiên Mệnh.
Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh thấy đồ ngốc xung động như vậy.
Hắn bật cười:
- Nhi tử của Vũ Văn Thái Cực chỉ có trình độ như thế sao?
Tu vi cao, nhưng mười ba tuổi không phải lý do cho ấu trĩ xung động.
Chỉ có thể nói Vũ Văn Thánh Thành chưa trải qua mưa gió, bị làm hư.
Dù sao đối phương muốn đi chiến trường Đông Hoàng Đệ Nhị, hắn chiếm đạo lý thì chẳng cần khách khí làm gì.
Bên tai Lý Thiên Mệnh bỗng nghe giọng nói nghiêm khắc:
- Càn quấy!
Lý Thiên Mệnh đang định ra tay bỗng khựng lại, kéo theo Lý Khinh Ngữ lùi lại mấy bước, mở mắt ra chợt thấy hai trưởng bối đứng chen vào giữa họ.
Chắc là trưởng lão Thánh sơn.
Vũ Văn Thánh Thành vẫn không ngừng lại, vòng qua trưởng lão Thánh sơn, định tấn công Lý Thiên Mệnh tiếp.
Nhưng Vũ Văn Thánh Thành mới vòng qua đã bị trưởng lão nữ vươn tay kéo về, đập xuống đất, làm gã choáng váng nổ đom đóm mắt, không chỉ có mặt bị sưng, suýt gãy cổ.
- Ai tìm cái chết . . .
Vũ Văn Thánh Thành mới quát nửa câu thì giọng nhỏ lại, vì gã thấy rõ hai vị trưởng lão Thánh sơn, càng nhìn thấy nét mặt không vui của họ.
Vũ Văn Thánh Thành hơi bình tĩnh lại, biết đánh nhau ở đây là tự chuốc khổ vào thân.
- Đánh nhau trong Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, xem trưởng lão Thánh sơn chúng ta không tồn tại sao? Xéo ngay!
Trưởng lão nữ nói chuyện trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người rất tốt, hành động dứt khoát nhanh gọn, rất có khí chất. Nàng bước ra liền trấn áp toàn trường.
Mấu chốt là trưởng lão nữ ra tay rất oách.
Nhìn Vũ Văn Thánh Thành lăn mấy vòng dưới đất, suýt bị trật cổ, gã một lần nữa mất mặt khiến Lý Thiên Mệnh rất vui vẻ.
Lý Khinh Ngữ suýt xì cười.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh thật lòng muốn tu luyện đột phá, kết quả ruồi bọ này cứ léo nhéo không dứt, giờ bị xấu mặt trước mắt bao người là báo ứng của gã.
Vũ Văn Thánh Thành bụm mặt bò dậy, mắt tóe lửa:
- Diệp Vũ Hề!
Trưởng lão xinh đẹp Diệp Vũ Hề cười hỏi:
- Thế nào? Ngươi muốn giết cả ta?
Một trưởng lão khôi ngô khác chạy lại gần:
- Thánh Thành, không được thiếu lễ phép, không biết trên dưới như vậy!
Trưởng lão khôi ngô nâng Vũ Văn Thánh Thành dậy.
- Tam thúc . . .
Vũ Văn Thánh Thành rất bực mình, gã nhìn quanh, trong ánh mắt của đệ tử Đông Hoàng tông có ý cười nhạo gã, lần đầu tiên gã bị mất mặt như vậy, sao mà nhịn được?
Nhưng Vũ Văn Thánh Thành hồ đồ, đây không phải nơi để đánh nhau, trách phạt gã là công việc của trưởng lão. Dù gã có ồn ào tới chỗ phụ thân và gia gia vẫn sẽ bị đánh.