Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 322 - Chương 322 - Quyết Biệt Mười Năm (Tt)

Chương 322 - Quyết biệt mười năm (tt)
Chương 322 - Quyết biệt mười năm (tt)

Vũ Văn Khai Thái vỗ đầu Vũ Văn Thánh Thành:

- Bình tĩnh một chút!

Vũ Văn Thánh Thành chảy xuống giọt lệ khuất nhục:

- Vâng!

Lý Thiên Mệnh xì cười nói:

- Lần này thì ngoan rồi.

Ai kêu ngươi còn nhỏ mà đã thô bạo như vậy, xem bộ dạng ngậm bồ hòn của gã khiến người sung sướng vô cùng.

Vũ Văn Thánh Thành nghe thấy nhưng chỉ có thể đấm ngực giậm chân.

Một đám tiểu mỹ nhân đứng phía sau cũng tức run người, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng.

Vũ Văn Thánh Thành khiêu khích:

- Lý Thiên Mệnh, có ngon thì cùng ta đi chiến trường Đông Hoàng Đệ Nhị, đấu sống chết, ta dạy cho ngươi cách làm người!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Bỏ đi, chờ ngươi mọc lông rồi tính tiếp.

Trưởng lão Thánh sơn ra mặt, hắn cũng đã hành đứa nhóc này một trận, lười dây dưa với gã.

Lý Thiên Mệnh có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.

Rốt cuộc đột phá Quy Nhất cảnh!

Bây giờ điều Lý Thiên Mệnh muốn làm nhất là hung mãnh đột phá, thuận tiện nghiên cứu Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp của Lý Khinh Ngữ có ẩn chứa kho báu gì không.

Vũ Văn Thánh Thành rống to:

- Ngươi hèn như thế thì sao làm thiếu tông chủ được? Khiến người nhạo báng!

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Ngươi soi gương đi, bây giờ ai mới là bị người nhạo báng? Ta cho ngươi một cơ hội, sợ hôm nay ngươi thua quá thảm, lỡ xấu hổ tự sát thì ta sẽ gặp rắc rối.

Lý Thiên Mệnh mới nói xong, trưởng lão Diệp Vũ Hề hừ lạnh một tiếng:

- Vũ Văn Thánh Thành, ngậm miệng lại, xéo ra Thái Hoàng Cửu Trọng Môn.

Vũ Văn Thánh Thành đang tức xù lông chỉ có thể tiếp tục run rẩy, bất lực nổi điên.

- Vũ Hề, đừng so đo với con nít.

Vũ Văn Khai Thái cười cười, vỗ vai Vũ Văn Thánh Thành:

- Ngươi về nhà trước, Tô Lê, mấy đứa mang hắn về bình tĩnh lại.

Vũ Văn Thánh Thành không cam lòng:

- Vâng thưa Vũ Văn trưởng lão.

Vũ Văn Thánh Thành vừa đi vừa to tiếng nhục mạ Lý Thiên Mệnh hèn, không dám quyết đấu với gã.

- Vũ Văn Thánh Thành mười ba tuổi đã là Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, sắp đột phá đệ lục trọng!

- Thiếu tông chủ thì mới đến Quy Nhất cảnh, nếu thật sự đánh nhau trong chiến trường Đông Hoàng Đệ Nhị, chưa chắc thiếu tông chủ đánh lại.

- Thiếu tông chủ là người thông minh, nếu hắn không nhận hèn thì sẽ là đồ ngốc nhất thế giới, chuyên đưa mặt cho Vũ Văn Thánh Thành hành.

- Hắn hại Vũ Văn Thánh Thành mất mặt, chắc chắn Vũ Văn Thánh Thành sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đây là cái nhìn thông thường của mọi người.

Mười ba tuổi, Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng!

Lý Khinh Ngữ cũng phải gần mười sáu tuổi mới đến Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng.

Hậu duệ dòng chính của Vũ Văn gia tộc đúng là có thiên phú cao.

Lý Thiên Mệnh không phủ nhận điều này.

Vũ Văn Thánh Thành vừa đi, Diệp Vũ Hề ngoắc Lý Thiên Mệnh lại gần:

- Ngươi lại đây.

Lý Khinh Ngữ nhắc nhở trước:

- Ca, trưởng lão là muội muội của Diệp hoàng sư, sinh đôi long phượng với Diệp hoàng sư.

Muội muội song sinh của Diệp Thiếu Khanh?

Lý Thiên Mệnh đi tới trước mặt trưởng lão mỹ nữ này:

- Kính chào Diệp trưởng lão.

Mắt Diệp Vũ Hề sáng rực nhìn hắn:

- Cho ta xem Thánh Thú tứ giai của ngươi.

- . . . Mời trưởng lão xem.

Lý Thiên Mệnh thả Tiểu Hoàng Kê và Bé Mèo Mun ra, đặt trong lòng bàn tay.

Hai con thú nhỏ dùng vẻ ngây thơ, vô tội nhìn Diệp Vũ Hề.

Diệp Vũ Hề:

- . . .

Nàng lườm Lý Thiên Mệnh:

- Ngươi nghĩ ta mù sao? Đây mà là Thánh Thú tứ giai? Ngươi nói là thú bản mệnh tứ giai ta còn không tin nổi.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đúng vậy, ta cũng không tin.

Diệp Vũ Hề nóng nảy hỏi:

- Vậy ngươi giải thích thế nào việc mình có thể tu luyện trong tầng cửa thứ chín?

Lý Thiên Mệnh không biết rằng khi hắn đột phá trong tầng cửa thứ chín thì Diệp Vũ Hề rung động đứng bật dậy, xúc động muốn khóc.

Diệp Vũ Hề còn tưởng đâu Lý Thiên Mệnh có Thánh Thú tứ giai, giây phút đó đảo điên thế giới quan của nàng.

Bây giờ thấy gà con và mèo con, thế giới quan của nàng lại đảo ngược về bình thường.

Lý Thiên Mệnh ngây thơ vô số tội:

- Ta cũng không rõ, chẳng qua cảm giác mấy tầng cửa trước không có áp lực.

Vũ Văn Khai Thái lại gần nhìn động vật nhỏ, lại ngó Lý Thiên Mệnh, bật cười nói:

- Để ta xem! Thiếu tông chủ, ngươi khá thú vị, không uổng là nhi tử của Lý Vô Địch.

Không biết trong câu này có bao nhiêu nghĩa khác.

Tóm lại nam nhân đầu trọc trên mặt có vết đao này cho Lý Thiên Mệnh cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Vũ Hề hỏi:

- Thái Hoàng Cửu Trọng Môn bị trục trặc? Vũ Văn Khai Thái, ngươi đi thử xem.

Vũ Văn Khai Thái dứt khoát nói:

- Ta không dám.

- Vô dụng.

- Vậy nàng đi thử xem?

Diệp Vũ Hề cũng không dám.

Vũ Văn Khai Thái nói:

- Chắc có liên quan đến thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, Thái Hoàng Cửu Trọng Môn tự động nhẹ nhàng với hắn.

Diệp Vũ Hề ra kết luận cuối cùng:

- Có lẽ vậy, chỉ bằng vào hai con thú bản mệnh thất giai này thì chắc Thái Hoàng Cửu Trọng Môn bị trục trặc gì, không thật sự trấn áp chúng nó.

Diệp Vũ Hề đã kiểm tra rồi, tuyệt đối không phải Thánh Thú tứ giai, thậm chí không đến Thánh Thú. Trong mắt có bảy đốm sao, là thú bản mệnh thất giai trăm phần trăm, sự thật không thể bóp méo.

Bọn họ đành nghi ngờ Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, cho rằng nó và Lý Thiên Mệnh phối hợp có vấn đề gì đó.

Đây cũng là lý do hôm nay Lý Thiên Mệnh vì Quy Nhất cảnh mà to gan bước vào, vì dù khoe ra Tiểu Hoàng Kê và Bé Mèo Mun sẽ không ai cho rằng đây là hai con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.

Không ai biết cái gì là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, thậm chí quy kết lần kỳ lạ này là vì thể Ngũ Kiếp Luân Hồi đặc biệt.

Dù sao chưa ai thấy tận mắt thể Ngũ Kiếp Luân Hồi bao giờ.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Trưởng lão, xin hỏi ta có thể đi được chưa?

Diệp Vũ Hề nhức đầu phẩy tay:

- Đi đi đi.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười, mang theo Lý Khinh Ngữ rời đi:

- Cảm tạ trưởng lão.

Diệp Vũ Hề gọi lại hắn:

- Chờ đã!

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Diệp trưởng lão có gì dặn dò?

Diệp Vũ Hề nói:

- Chắc chắn Vũ Văn Thánh Thành sẽ gây sự với ngươi, cẩn thận chút.

Lý Thiên Mệnh ngây ra, Diệp Vũ Hề đang quan tâm hắn sao? Vũ Văn Khai Thái còn đứng đây mà nàng vẫn nhắc nhở hắn.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Trưởng lão yên tâm, hắn còn dám chọc vào ta thì ta sẽ cho hắn cười tới mà bò đi.

Diệp Vũ Hề không nhịn được vịn trán, nàng cảm giác không chịu nổi tiểu tử này.

Thật là lợn chết không sợ nước sôi nóng.

Diệp Vũ Hề gợi ý:

- Mới rồi hắn sơ sẩy thôi, ngươi chưa chắc đánh lại hắn.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Thì ra là thế, may mắn cuối cùng ta nhận hèn.

Dù sao phải điệu thấp.

Mọi người nghe vậy thầm than: Biết tiến biết lùi, là một hảo hán.

Diệp Vũ Hề phẩy tay đuổi Lý Thiên Mệnh đi.

- Đi đi.

Trong ánh mắt đầy phức tạp của các đệ tử Đông Hoàng tông, huynh muội Lý Thiên Mệnh cưỡi trên Thái Bạch Côn Bằng bay lên trời.

Vũ Văn Khai Thái chắp tay sau lưng nhìn theo hướng Thái Bạch Côn Bằng biến mất, cười khẽ:

- Cái gọi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi đúng là thần kỳ, Thái Hoàng Cửu Trọng Môn cũng không trấn áp hắn.

Diệp Vũ Hề nói:

- Có lẽ tổ tiên che chở.

Vũ Văn Khai Thái bỗng cười tủm tỉm nói:

- Ta khuyên Diệp gia các người cách xa thánh tộc Lý thị một chút.

- Ý của ngươi là sao?

Vũ Văn Khai Thái cười nói tiếp:

- Diệp gia mới đi lên, đừng để tự mình hại chính mình.

Diệp Vũ Hề không nghe theo:

- Ha ha.

Vũ Văn Khai Thái khen ngợi:

- Gan dạ lắm, chỉ sợ Diệp gia các người cuối cùng sẽ giống như thánh tộc Lý thị, nhát gan, ha!

Vũ Văn Khai Thái chắp tay sau lưng bước ra Thái Hoàng Cửu Trọng Môn.

Bình Luận (0)
Comment