Lý Thiên Mệnh ngồi xếp bằng trên Thái Bạch Côn Bằng, nhìn chân trời vô tận phía xa, biểu tình của hắn nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.
Nói thật là đoạn thời gian này con đường phía trước của hắn rộng thênh thang.
Rộng tới mức nào?
Ví dụ như giữa hắn và đệ tử Thái Nhất có chênh lệch to lớn, nhưng khi hắn đột phá đến Quy Nhất cảnh thì đã nhìn thấy bóng lưng của đám người này.
Lý Thiên Mệnh cảm nhận được thể chất và mọi thứ của mình đủ để cung cấp năng lượng, cho hắn với tốc độ siêu nhanh đến gần bọn họ.
Đây mới là đối thủ trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh, dù không ai tin thì hắn tin tưởng bản thân trăm phần trăm.
Đây là tự tin của kỳ tài tuyệt thế.
Đầu óc của hắn cực kỳ rộng thoáng, Lý Khinh Ngữ cũng nhìn thấy phía trước rộng mở vô tận.
- Thì ra kẻ địch của ta là bản thân.
Câu này là nguyên nhân khiến biểu tình của Lý Thiên Mệnh nghiêm túc như vậy.
Hắn một lần nữa suy nghĩ Tiểu Mệnh Kiếp quá đơn giản.
Lúc mới đột phá Quy Nhất cảnh là Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh đã nhận ra vấn đề, đây là lý do vì sao hắn không rảnh dây dưa với Vũ Văn Thánh Thành. Nếu không thì với tính tình ngày trước của Lý Thiên Mệnh chắc chắn đã đi chiến trường Đông Hoàng Đệ Nhị, dạy cho tiểu thiếu niên kiêu căng phanh lối kia một bài học rồi.
Kiếp nạn mới buông xuống, cho Lý Thiên Mệnh nhìn thấy ai mới là đối thủ thật sự của mình.
Là bản thân!
- Ca ca, ta cảm nhận đúng là sau khi đến Quy Nhất cảnh thì tốc độ thân thể của ca ca già nua tăng nhanh gấp mười lần! Tức là hiệu quả tu luyện một ngày của ca ca bằng mười ngày của người khác, nhưng tương đương với ca ca dùng hết thời gian mười ngày, e rằng tuổi thọ của ca ca không đến mười năm.
Bắt đầu giây phút đó thân thể của Lý Thiên Mệnh đã đi hướng già nua với tốc độ kinh khủng.
- Ca ca đã hai mươi tuổi, phàm nhân tuy đến trăm tuổi là mức cực hạn, nhưng đa số đến bảy, tám chục tuổi là hết. Nếu tính theo tốc độ này thì một năm sau thân thể của ca ca sẽ già cỡ ba mươi tuổi, hai năm sau già đến bốn mươi tuổi. Nhưng bốn mươi năm giai đoạn đầu đời người là thời kỳ tu luyện hoàng kim, bắt đầu từ năm mươi tuổi sẽ đi xuống, chẳng những không tiến bộ còn thụt lùi tu vi. Nên thời gian tu hành tiến bộ thực sự của ca ca chỉ còn hơn hai năm.
Lý Thiên Mệnh đã cảm nhận được.
Nếu nói thân thể của mỗi người có thời gian cố định, vậy thời gian hiện giờ của hắn là tốc độ chảy nhanh gấp mười lần người khác, thiên phú gấp mười lần đổi lấy dòng chảy nhanh gấp mười.
Kiếp nạn này hoàn toàn bộc phát ra khi Lý Thiên Mệnh đến Quy Nhất cảnh.
- Vốn tưởng xuất hiện mười Kiếp Luân là ta phá kiếp Tiểu Mệnh Kiếp, không ngờ kiếp nạn Tiểu Mệnh Kiếp thật sự của ta chưa xuất hiện.
Khi ở Chu Tước quốc, nhóm Lý Thiên Mệnh không biết rõ Tiểu Mệnh Kiếp thật sự, giờ xem kỹ mới phát hiện nó vô cùng ảo diệu.
- Tiểu Mệnh Kiếp! Tiểu Mệnh Kiếp! Vốn tưởng ta chỉ có tạo hóa Tiểu Mệnh Kiếp chứ không gặp kiếp nạn. Thể Thập Kiếp Luân Hồi?
Giờ ngẫm lại, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?
Tổ tiên đời đầu kiên trì năm mươi năm mới có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Tiểu Mệnh Kiếp là thể tổng hợp của thượng thần và ma quỷ.
Lý Khinh Ngữ cũng nói từ nhỏ đến lớn, mỗi khi đêm trăng tròn là nàng sẽ nhức đầu như búa bổ, kéo dài suốt mười lăm năm.
Mãi đến hôm nay Lý Khinh Ngữ mới thật sự phá kiếp, có thiên phú Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp.
Lý Thiên Mệnh là sở hữu thiên phú trước rồi mới trải qua kiếp nạn.
- Thánh tộc Lý thị cướp tạo hóa thiên địa, lấy thần quang nhật nguyệt, gặp khổ của mệnh kiếp mới có thể nghịch thiên sửa mệnh.
Một ngày bằng mười ngày, một năm bằng mười năm.
Ba năm sau, bề ngoài và thân thể của Lý Thiên Mệnh sẽ già đến năm mươi tuổi, bằng Vệ Thiên Hùng.
Mẫu thân mới trở về hai mươi tuổi.
Khương Phi Linh đã hoảng loạn:
- Làm sao bây giờ hả ca ca?
Cứ theo đà này thì trong vòng sáu đến tám năm Lý Thiên Mệnh sẽ chết chắc, và là chết già.
Ba năm sau là thời kỳ tu hành đỉnh cao của hắn.
Không chỉ riêng Lý Thiên Mệnh, Huỳnh Hỏa và Meow Meow cũng như vậy, bao gồm trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ chưa sinh ra.
Vốn là đường rộng thênh thang, trong phút chốc biến thành cùng đường bí lối.
Huỳnh Hỏa nhìn chằm chằm đốm đen dưới cánh của mình, lần đầu tiên nó nhăn mặt:
- Cái quỷ gì? Lão tử không muốn chết!
Gà con đã cảm nhận được thời gian trên người mình trôi đi nhanh gấp mười lần.
- Meow chỉ có thể sống vài năm?
Meow Meow nghĩ đến điều này là rùng mình xù lông.
- Sớm nên nghĩ đến đây là thể Thập Kiếp Luân Hồi huyền diệu khó đoán. Tổ tiên gặp kiếp nạn, nghịch thiên tu hành mới có đường nghịch thiên. Ta có tạo hóa gấp mười lần, sao có thể ngồi hưởng thành quả? Không trải qua kiếp nạn thì sao có khả năng kinh thiên động địa được?
Lý Thiên Mệnh nhìn năm Kiếp Luân trên cánh tay phải của mình.
Chúng nó bắt đầu biến đổi, từ năm vòng hoàn toàn móc vào nhau biến thành năm chữ quỷ dị.
Dữ tợn, đen thui, âm u.
Tựa như năm con thú to lạnh lùng nhìn hắn.
Trên cánh tay trái cũng giống như vậy, nhìn lâu khiến người nổi da gà.
Đây là chữ gì?
Lý Thiên Mệnh chưa từng thấy, chưa nghe qua.
Mỗi nét bút như lời nguyền, như đang nói: Hưởng thụ chỗ tốt, bắt đầu trả giá đắt đi.
Mỗi chữ dường như đang nhe răng cười, như số phận phán xét.
Thiên phú vẫn còn đây, nhưng sống chết chỉ trong lằn ranh mỏng manh.
Tất cả khiến người da đầu tê dại.
Tiểu Mệnh Kiếp thật ra là cái gì?
Bản thân Lý Thiên Mệnh cũng không nói rõ được.
- Mẫu thân vượt qua kiếp nạn hai mươi năm mới xem như có được Tam Kiếp Luân Hồi thật sự. Tổ tiên đời đầu năm mươi năm không chết mới có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, thành tựu Cổ Chi Thánh cảnh. Bao gồm Khinh Ngữ cũng chịu dựng mười lăm năm đau đầu muốn nứt ra để đổi lấy Ngũ Nguyệt Trên Không. Vậy thì ta sợ cái gì?
Lý Thiên Mệnh rơi run rẩy đứng thẳng lên.
Thân thể của hắn không bị gì, chỉ có tốc độ già nua nhanh hơn, ít ra còn một năm hắn mới cảm giác bản thân ba mươi tuổi là trạng thái thế nào, nhưng khi đó không cách nào giả vờ mười sáu tuổi được nữa.
- Tiểu Mệnh Kiếp! Tiểu Mệnh Kiếp!
Lý Thiên Mệnh đón gió to, tóc bạc bay rối.
- Đấu với người, đấu với trời, đấu với đất, để siêu thoát bản thân. Nhưng Tiểu Mệnh Kiếp, là ta đấu tranh với bản thân! Ta đã hiểu, mệnh kiếp nghĩa là tai kiếp của số phận! Số phận do trời đặt ra, không đấu lại thì thân chết đạo tiêu, đấu thắng thì nghịch thiên sửa mệnh! Thánh tộc Lý thị đã nghịch thiên sửa mệnh, sáng lập huy hoàng. Bây giờ trên người ta gánh tạo hóa gấp hai lần tổ tiên đời đầu, vậy thì ta phải chịu đựng kiếp nạn gấp hai lần! Là thân chết đạo tiêu hay nghịch thiên sửa mệnh tùy vào bản thân ta!
Từ khi rời khỏi Diễm Đô, dường như mọi thứ đều suôn sẻ, tất cả đều do thể Ngũ Kiếp Luân Hồi mang đến.
Lý Thiên Mệnh biết rõ đây là ích lợi của thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy nanh vuốt sắc bén nhất từ thể chất này.
- Ta không thể chết!
- Ta không thể thua!
- Ta không thể sợ hãi!
Vì Lý Thiên Mệnh không chỉ gánh vác mạng sống của mình, còn bao gồm mạng sống của Huỳnh Hỏa, Meow Meow, thậm chí là mạng sống của tám quả trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ khác.
- Dựa vào cái gì cho ta một mình hưởng tạo hóa mà không cần độ kiếp? Cho nên tất cả điều này vốn là số trời đã định, ta cần phải khiêu chiến! Đây mới là thách thức thật sự của ta!
Trái tim của Lý Thiên Mệnh dần kiên định hơn, chỉ có ý chí mạnh nhất mới nghịch thiên sửa mệnh được.
- Từ nay về sau, để ta nhìn xem kiếp nạn ẩn trong người có xứng làm đối thủ của ta không!