Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 324 - Chương 324 - Con Đường Trường Tồn Mãi Mãi (Tt)

Chương 324 - Con đường trường tồn mãi mãi (tt)
Chương 324 - Con đường trường tồn mãi mãi (tt)

Lý Thiên Mệnh nhớ đến cảnh giới Thánh.

- Cảnh giới Thánh là cảnh giới cướp thọ nguyên với thiên địa, theo đuổi con đường trường tồn mãi mãi. Bà nội từng nói đến cảnh giới Thánh là sẽ có ngay hai trăm năm thọ nguyên, vậy thì tương đương với ta sẽ có hai mươi năm tuổi thọ! Chỉ cần tu luyện không ngừng nghỉ thì chắc chắn ta có thể càng sống càng lâu! Đương nhiên, mọi thứ với điều kiện là ta phải đến cảnh giới Thánh trước khi năm mươi tuổi. Hiện nay là một tuổi bằng mười năm, nếu trong vòng ba năm không thể vào cảnh giới Thánh thì ta tiêu đời!

Ba năm vào cảnh giới Thánh?

Đối với người khác thì ba năm sau hắn được mười chín tuổi.

Mười chín tuổi đã vào cảnh giới Thánh?

Đó là kỳ tích không thể nào xảy ra.

Dù là thiên tài nghịch thiên nhất Đông Hoàng Cảnh thì ở tuổi này chỉ mới tới cảnh giới Thiên Ý.

Lý Thiên Mệnh nghĩ thoáng qua đã tự hiểu sẽ khó khăn nhiều thế nào.

Hắn mới lên Quy Nhất cảnh đệ nhất trọng, cách cảnh giới Thánh còn kém mười tám cảnh giới.

- Nhưng ta không có đường lui. Ba năm sau ta năm mươi tuổi, không thành công sẽ chết! Từ đấy về sau không còn khả năng đột phá hạn lớn của phàm nhân!

Phàm nhân hơn năm mươi tuổi có thể giữ cảnh giới, nhưng không có cơ may tiến bộ nữa.

Đường tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi.

Ba năm.

Sống chết!

Lý Thiên Mệnh từng đặt ra mục tiêu cho mình là mười năm đến cảnh giới Thánh, điều này thành lập trên cơ sở có thể Thập Kiếp Luân Hồi.

Bây giờ hắn chỉ còn lại ba năm, sau ba năm hắn sẽ già như năm mươi tuổi.

Sợ hãi?

Run rẩy?

Kính sợ?

Lý Thiên Mệnh nhìn lại năm chữ đen Kiếp Luân trên cánh tay trông càng dữ tợn hơn, như đang cười nhạo hắn.

Lý Thiên Mệnh nhắm mắt lại:

- Hãy chờ xem!

Đường sống chết, ai dám chịu thua!

Đường sống chết, ai dám chểnh mãng?

Đường sống chết, chỉ có thể tử chiến đến cùng với tai kiếp của số phận.

Lý Thiên Mệnh chỉ muốn ở lại hai mươi tuổi, thanh xuân mãi mãi chứ không muốn mình năm mươi tuổi hay bốn mươi tuổi, thậm chí không muốn ba mươi tuổi.

- Ngày Khinh Ngữ phá kiếp, Kiếp Luân biến đổi thành Ngũ Nguyệt Trên Không. Không biết nếu ta phá kiếp thì mười Kiếp Luân này sẽ biến đổi thế nào?

Đây là mệnh kiếp sống chết, chắc chắn sẽ càng oách hơn của Lý Khinh Ngữ.

Lý Thiên Mệnh nhìn phía trước, nói:

- Thú vị, rốt cuộc một đối thủ có tính khiêu chiến đã đến.

Khương Phi Linh hỏi:

- Ai?

- Ta, chính mình.

Thắng hay thua.

Sống hay chết.

Toàn xem bản thân.

- Trước kia ta cảm thấy thiên tài thật sự đó là nghịch thiên vươn lên, đánh bại các loại đối thủ, đạp trên họ bước lên đỉnh. Giờ thì ta đã hiểu, thiên tài thật sự là phải vô hạn vượt qua bản thân, hung ác, vô tình đánh bại chính mình, tự mình đối kháng với số phận, tự mình chinh phục bản thân. Không ngừng hoàn thiện, hoàn mỹ thì mới là yêu nghiệt tuyệt thế thật sự thuộc về Đông Hoàng Cảnh này!

- Lý Thiên Mệnh này đã định sẵn sẽ trở thành người như thế!!!

Hôm nay là ngày hắn thề với số phận.

Mắt Huỳnh Hỏa rực cháy lửa:

- Nói rất có đạo lý, ta theo!

Meow Meow thụt lùi mấy bước, run cầm cập:

- Vậy chẳng phải là thời gian ngủ của Meow lại rút ngắn?

Huỳnh Hỏa nhảy dựng lên bóp cổ mèo con, nóng nảy nói:

- Ngủ cái quái gì! Sắp mất mạng rồi còn lo ngủ, lúc còn sống ngủ lâu làm chi? Chờ chết rồi sẽ yên giấc ngàn thu, huynh đệ!

- Kê ca, dừng tay! Ta biết sai rồi, méo!

Lý Thiên Mệnh nhìn hai con vật lại đánh lộn, hắn bật cười.

Không có việc gì không thể vượt qua.

Khương Phi Linh nghiêm túc nói:

- Ca ca nhất định phải cố gắng, phải sống sót!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đương nhiên rồi, vợ đẹp như vậy, ta không muốn để muội ở góa.

- Đúng rồi, ta cũng không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

- . . .

Cuối cùng, kết luận của Lý Thiên Mệnh là:

Nghĩ nhiều làm gì?

Cứ mần hết!

. . .

Buổi tối, Lý Du nhận được một tin tốt và một tin xấu.

Lý Thiên Mệnh nói tin xấu trước, thân thể của hắn tăng tốc độ già cả, là Tiểu Mệnh Kiếp mang lại. Hắn không biết mình còn sống được bao nhiêu năm.

Lý Du vội thử mười tám loại phá kiếp được tổ tiên tổng kết ra, nhưng tất cả đều không có hiệu lực.

Lý Du ngây người.

Dù sao chưa ai thấy kiếp nạn của thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Yên tâm, ta không chết được, bà nội tin vào ta không?

Lý Du nói:

- Ta tin, hài tử nhà ngươi có đấu chí và ý chí mạnh nhất mà ta từng gặp.

Tuy nói vậy nhưng mắt bà đượm ưu tư, bà thật sự quan tâm hắn.

Lý Du nức nở nói:

- Thiên Mệnh, thánh tộc Lý thị chúng ta không e ngại Tiểu Mệnh Kiếp, ngươi nhớ phải đấu tranh, không thể chịu thua, dù có cực có mệt đến mấy cũng phải kiên trì tiếp! Có ngày ngươi sẽ phá kiếp ra, đó sẽ là phút ngươi hồi sinh, ngươi sẽ mạnh hơn hiện giờ! Nhớ thường xuyên đi đất tổ, ý chí của các tổ tiên sẽ ủng hộ ngươi, cho ngươi cảm nhận linh hồn bất tử bất khuất thật sự của thánh tộc Lý thị chúng ta!

Lý Thiên Mệnh kéo Lý Khinh Ngữ qua:

- Biết rồi, nào, giờ báo tin tốt cho bà nội, nhớ đừng kích động quá.

Khiến Lý Du cảm nhận tin tức xấu của Lý Thiên Mệnh mang đến nỗi buồn, giờ mới thả tin tốt ra để bà chịu đựng được.

Dù vậy, khi thấy Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp của Lý Khinh Ngữ thì Lý Du hét lên rồi xỉu.

- Tổ tiên mở mắt!

Đêm hôm đó, bà già này tỉnh lại hét lên một câu.

Lý Khinh Ngữ vừa mới thức tỉnh thiên phú, về sau nàng sẽ càng đáng sợ hơn.

Mấy ngày nay Lý Thiên Mệnh củng cố tu vi xong muốn đi chiến trường Trầm Uyên một chuyến.

Nguyên Viêm Hoàng đại lục đều có chiến trường Trầm Uyên, chắc chắn Đông Hoàng tông có đường nối đến chỗ đó.

Lý Thiên Mệnh cho rằng phẩm cấp của Huỳnh Hỏa và Meow Meow quá thấp, chỉ có bảy đốm sao.

Khương Phi Linh có được thiên phú tìm Thần Nguyên rất đáng sợ, sao có thể lãng phí thiên phú này được?

Kết quả là ba người cùng nhau đi chiến trường Trầm Uyên mặt trái của Đông Hoàng tông.

Bọn họ không có tiền.

Muốn cho Huỳnh Hỏa và Meow Meow tiến hóa đến trình độ trung bình trong Đông Hoàng tông thì chỉ còn cách đi chiến trường Trầm Uyên cầu may.

Nhưng Lý Thiên Mệnh tin tưởng vào sự đáng sợ của Khương Phi Linh.

Đông Hoàng quần sơn, Phụng Thiên sơn. Vũ Văn thế gia.

Trong một khe núi to lớn, sương khói lượn lờ, biển mây che đậy, không nhìn rõ bên dưới có cái gì.

- Grao! Grao!

Bên dưới bỗng vang vọng tiếng rống của cự thú.

Âm thanh kia uy chấn thiên địa, một nửa thú bản mệnh ở gần Phụng Thiên sơn tự động run rẩy quỳ rạp.

Tiếng gầm của cự thú khủng bố này vang từ sáng sớm đến tối, kéo dài nhiều ngày không dứt.

Trong mây mù lượn lờ, trên một vách vực, một thiếu niên áo đen chắp tay sau lưng đứng tại đây.

Người này áo đen tóc đen, tóc bay và vạt áo bay bay, không cột tóc cột áo lại, nhè nhẹ đung đưa tôn lên thân hình lơ lửng giữa không trung tựa như thần giáng thế. Làn da của thiếu niên như phát sáng, ngàn tia sáng lưu ly chuyển động.

Người này điển trai vô cùng, mắt mũi miệng góc cạnh rõ ràng như điêu khắc, bề ngoài nhìn như tùy ý nhưng mắt thỉnh thoảng lóe tia sáng khiến người giật mình. Mái tóc đen dày bay theo gió, dưới đôi chân mày kiếm là cặp mắt hẹp dài, khiến người lỡ nhìn sẽ bị hút vào, mũi cao thẳng, môi hồng độ dày vừa phải đang treo nụ cười khiến người hoa mắt.

Nụ cười này dành cho khe núi bên dưới.

Thiếu niên áo đen đang chờ đợi.

Lúc này, một nam nhân thân cao trên hai thước, cao to vạm vỡ như gấu đi tới từ sau lưng thiếu niên áo đen.

Thiếu niên áo đen quay đầu lại, mỉm cười gật đầu chào:

- Tam thúc.

Nam nhân đầu trọc đứng bên mép vực, hồi hộp nhìn xuống dưới:

- Tình huống như thế nào?

Thiếu niên áo đen đáp:

- Gia gia và phụ thân đang hỗ trợ, nhưng ta phỏng chừng sắp xong rồi.

Mắt của nam nhân đầu trọc nóng cháy như lửa:

- Chúc mừng ngươi! Thành đệ tử Thái Nhất có được Thánh Thú tứ giai trước năm hai mươi tuổi đầu tiên trong ngàn năm qua!

Thiếu niên áo đen mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment