Nhưng Lý Thiên Mệnh càng mau, càng mãnh liệt hơn.
Địa Sát Kiếm, Chấn Ngục.
Đường kiếm chém xuống, kiếm khí nghịch thiên.
Vũ Văn Thánh Thành chật vật vô cùng, né sang một bên mới tránh thoát. Gã không thể ngờ mình sẽ đụng vào một vách tường.
Bùm!
Tường không gian bị Vũ Văn Thánh Thành đụng nát, nếu không đụng nát thì gã đã bị Lý Thiên Mệnh một kiếm đánh chết.
Dù vậy Vũ Văn Thánh Thành bị đụng đổ máu đầu.
Mặt Vũ Văn Thánh Thành trắng bệch hét hướng Tứ Tí Thao Thiết:
- Ám Dạ Chi Thực!
Tứ Tí Thao Thiết gầm rống phun ra dòng lũ màu đen hùng dũng đổ xô hướng Lý Thiên Mệnh.
Kêu thú bản mệnh giúp đỡ gã?
Lý Thiên Mệnh sẽ không cho Vũ Văn Thánh Thành có cơ hội đó.
Bên kia, Lý Thiên Mệnh thấy Tiểu Hoàng Kê thi triển thần thông mới Phần Thiên Vũ Linh đâm Tứ Tí Thao Thiết thủng lỗ chỗ, như bị mấy ngàn kim thép ghim vào người, Luyện Ngục Hỏa rực cháy trên kim thép.
Mấu chốt là Tiểu Hoàng Kê không thu về, nó chiến đấu trong trạng thái gà trọc lông. Dù sao nó có Luyện Ngục Thuẫn Giáp, không sợ bị ‘lộ hàng’.
Có Meow Meow vật lộn với đối phương, gà lưu manh đánh sướng cánh, Tứ Tí Thao Thiết không rảnh nhằm vào nó.
Trên người Tứ Tí Thao Thiết đầy kim thép lửa xuyên thủng thịt, càng đánh thì lửa đốt càng mãnh liệt hơn.
Tứ Tí Thao Thiết làm cách nào giúp Vũ Văn Thánh Thành được? Bản thân nó còn lo không xong.
Tuy Vũ Văn Thánh Thành có thần thông Ám Dạ Chi Thực nhưng không ngăn được Thiên Sát Kiếm của Lý Thiên Mệnh.
Thần Nộ.
Đường kiếm này là cơn giận của trời, một kiếm ám sát, Vũ Văn Thánh Thành bị buộc đập trúng tảng đá to, ói ra búng máu.
Kiếm tiếp theo, Thiên Kiếp.
Keng!
Trong tiếng nổ chát chúa, Cửu Hoàn Huyết Đao bay ra ngoài.
Đường kiếm của Lý Thiên Mệnh là kiếp nạn của trời giáng xuống, như sấm sét đánh Vũ Văn Thánh Thành tan tác không còn manh giáp.
Rầm!
Lý Thiên Mệnh không dùng đường kiếm cuối cùng, nếu dùng thì Vũ Văn Thánh Thành sẽ chết.
Lý Thiên Mệnh huơ tay trái đấm vào miệng Vũ Văn Thánh Thành.
Răng rắc!
Hình ảnh vô cùng thê thảm.
Vũ Văn Thánh Thành miệng mồm đầy máu, mũi lõm xuống, bốn chiếc răng cửa bị đánh rụng, suýt nuốt vào trong bụng.
Nắm tay của Lý Thiên Mệnh đầy vảy nên quanh khóe miệng gã hằn vết máu hình lục giác.
Bốp!
Vũ Văn Thánh Thành bị đấm bay rơi về phía đám thiếu nữ.
Mũi sụp, rụng răng cửa, mồm đầy máu.
Với tình trạng thê thảm như vậy, Lý Thiên Mệnh rất muốn hỏi các mỹ nhân này rằng như vậy có còn là mỹ nam tuyệt thế của Đông Hoàng tông nữa không?
Bên kia, Huỳnh Hỏa và Meow Meow liên hợp tấn công khiến Tứ Tí Thao Thiết hoàn toàn không ngăn nổi.
Tứ Tí Thao Thiết có mạnh đến đâu thì hai đấm khó đánh lại bốn tay.
Hơn nữa Huỳnh Hỏa rất âm hiểm, Tứ Tí Thao Thiết không bắt được nó, bị Meow Meow bám chân, gà con ở bên cạnh đánh tơi bời.
Đặc biệt là thần thông Phần Thiên Vũ Linh, những cọng lông chim kim thép đâm vào, Tứ Tí Thao Thiết càng nhúc nhích càng đau đớn hơn, mãi khi đốt toàn thân nó cháy đen, chỉ có thể thê thảm chạy trốn mới thôi.
Rõ rành rành Vũ Văn Thánh Thành đã đánh thua, còn thua thê thảm.
Khi Vũ Văn Thánh Thành miệng đầy máu, nói chuyện hở gió, không còn răng cửa rớt xuống trước mặt các thiếu nữ.
Bọn họ cúi đầu, vội vàng lùi mấy bước, trân trân nhìn mỹ nam tuyệt thế của Đông Hoàng tông.
Các nàng quay sang ngó nhau.
Trận chiến này nhanh, chính xác, ác, chớp mắt đã đánh xong.
Có thể nói đây là cuộc nghiền áp.
Giống như lúc ở Thái Hoàng Cửu Trọng Môn.
Nhớ lúc trước Vũ Văn Thánh Thành còn tưởng rằng mình phát huy không tốt, nhưng sau trận chiến này khiến gã yên phận.
Hiện trường tĩnh lặng.
Mười mấy thiếu nữ trân trân nhìn Vũ Văn Thánh Thành mồm đầy máu lăn lộn dưới đất khóc la đau, các nàng sợ hãi không dám nhúc nhích, còn lùi mấy bước.
Vũ Văn Thánh Thành hiện giờ mặt lem luốc, người dính đầy nước bùn như mới bò ra từ vũng sình, kém xa hình tượng mỹ nam tuyệt thế trước đó.
- Thánh Thành đệ đệ . . .
- Ngươi dám ăn hiếp Vũ Văn Thánh Thành như vậy!
- Ỷ mình lớn tuổi hơn chứ gì? Ngươi tiêu rồi.
- Nhưng hai ngày trước hắn mới đột phá Quy Nhất cảnh mà?
Câu hỏi cuối của Tô Đào khiến các nàng ngẩn ngơ.
Thiếu tông chủ phế vật Quy Nhất cảnh đệ nhất trọng đánh bẹp dí đệ tử Thái Nhất tương lai, Vũ Văn Thánh Thành Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng?
Tưởng tượng thôi đã khiến da đầu tê dại.
- Không thể để hắn đi!
- Chúng ta đông người, hãy báo thù cho Thánh Thành đệ đệ!
- Bắt họ giao ra Thần Nguyên, sau đó trút giận cho Thánh Thành đệ đệ!
Mấy người Tô Lê, Công Tôn Du, Phong Trì Ngư đều là Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, còn lại là Quy Nhất cảnh.
Bọn họ có mười mấy người nên đương nhiên người đông thế mạnh to gan, dù trong lòng hơi sợ thì cuối cùng bị lòng tham và cơn giận lấn át tất cả.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ rằng mười mấy người cùng đánh hội đông nhưng không khiến Lý Thiên Mệnh sợ hãi.
Bao gồm Lý Khinh Ngữ cũng không ngán bọn họ:
- Ca, ta giúp ca!
- Ừm!
Mười mấy đối thủ đúng là nhức đầu, nhưng trông tất cả đều là con cháu dòng chính tông lão sống an nhàn sung sướng, dễ đối phó rất nhiều.
- Lên!
Oong!
Lý Thiên Mệnh thi triển ra chỗ dựa lớn nhất của mình, Thiên Chi Dực.
Lúc trước hắn đánh bại Thần Hạo, Tinh Khuyết vây công là nhờ vào Thiên Chi Dực.
- Ca, đánh được không?
Lý Khinh Ngữ và Thái Bạch Côn Bằng cùng nhau, nàng hơi sợ, dù sao đối phương quá đông.
Lý Thiên Mệnh nói rồi xông lên:
- Không vài người có bản lĩnh thật sự, giao dưới Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng cho muội!
Huỳnh Hỏa và Meow Meow theo bên cạnh Lý Thiên Mệnh, trên người còn có Khương Phi Linh hỗ trợ, tường không gian của nàng có thể nhẹ nhàng ngăn cách chiến trường trong thời gian ngắn.
- Chiến!!!
Chiến đấu quan trọng là khí thế.
Lý Thiên Mệnh lấy một địch mười, mới đánh hạ Vũ Văn Thánh Thành xong, đang là lúc khí thế ngập trời một hơi xông lên.
Đám cô nương này chỉ cứng da đầu vậy thôi chứ trong bụng nhút nhát, có người đi chậm, người khác không dám lên.
Dù sao trông Lý Thiên Mệnh rất hung hãn.
Con cháu tông lão không phải toàn là kẻ ăn không ở rỗi như họ, có người nghịch thiên. Vật họp theo loài, bọn họ tụ tập cùng nhau không phải trùng hợp.
Cuộc chiến này là một cuộc nghiền áp.
Lý Thiên Mệnh dùng Tà Ma bắt người hất bay lên trời. Khi Tô Lê bị Lý Thiên Mệnh đấm một cú sưng mặt, xấu như đầu heo rớt cái bịch xuống đất thì các nàng đã luống cuống.
- Oa hu hu!!!
Tô Lê nằm sấp dưới đất khóc ré lên, mặt đau rát, tương đương với bị hủy dung một thời gian. Bụng bị trúng cú đấm của Lý Thiên Mệnh làm nàng đau co giật, đừng nhìn nàng vênh váo nhưng sức chiến đấu kém hơn Diệp Tử Y.
Có khởi đầu như vậy, tiếp theo đơn giản hơn nhiều.
Một đám như ruồi không đầu, thấy tình trạng thê thảm của Tô Lê thì sợ hết hồn, không đánh đã chạy.
Lý Thiên Mệnh buông lời nhục nhã:
- Các ngươi mà là con cháu của tông lão? Thật là khiến trưởng bối của các ngươi mất mặt.
Đám người không thể phản bác, nếu không phải nhát gan thì đã chẳng tụ tập thành đoàn người cùng đi chiến trường Trầm Uyên săn bắt.
Đụng phải kẻ dữ dằn thì như cây đổ bầy khỉ tan, bị Lý Thiên Mệnh đuổi theo đánh bờm đầu.
Khương Phi Linh líu lưỡi nói:
- Ca ca, quân tử không đánh nữ nhân, xuống tay ác vậy.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng nói mấy lời giả dối đó, chỉ hỏi một câu, muội thấy sướng không?
Khương Phi Linh xấu hổ thừa nhận:
- Hơi bị . . . sướng.
Trong Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, đám nữ nhân này như rắn độc, giờ mỗi người ăn tát, để xem sau này các nàng còn dám lắm miệng, dám khoe cảm giác ưu việt nữa không, ai bảo nói chuyện mỉa mai châm chọc!