Lý Thiên Mệnh không bàn bạc chuyện này với Lý Du, Lý Khinh Ngữ, nhưng nhiều ngày trước hắn đã có quyết định này.
Lý Huyễn Thần cảnh giác hỏi:
- Ngươi làm sao bảo đảm lời mình nói?
- Đơn giản thôi, ta lập lời thề tại đây, tất cả là Lý Thiên Mệnh tự mình quyết định, sống chết của ta do ta tự chọn. Nếu ta đấu thua bị giết thì Côn Bằng Thánh Ấn là của ngươi, không liên quan đến ai khác, càng không trách tội bất cứ người nào! Mọi người đều nghe rồi chứ? Nếu ta chết trận thì đó là đáng đời, Lý Huyễn Thần nhà ngươi không cần hứng chịu bất cứ trừng phạt nào!
Lý Thiên Mệnh nói từng chữ đều đã trải qua đắn đo, chất chứa mạnh mẽ khẳng khái, bàng bạc đại khí, thấy chết không sờn!
Lý Huyễn Thần vẻ mặt kích động nói:
- Rất tốt, cực kỳ tốt, mọi người đều nghe rõ chứ?
Lý Huyễn Thần rất vui.
Tất cả đều là Lý Thiên Mệnh tự nói, dù gã có giết thiếu tông chủ cũng sẽ không ai nói ra nói vào được, gã quang minh chính đại lấy được Côn Bằng Thánh Ấn!
Quang minh chính đại còn hơn mượn dao giết người, nhanh chóng hơn, không cần lấy Lý Khinh Ngữ nịnh nọt Vũ Văn Thánh Thành.
Rõ ràng tất cả mọi người có mặt nghe rõ mồn một.
Lý Diễm Sinh, Lý Uẩn Đình chủ yếu nghe ý kiến của Lý Huyền Nhất:
- Huyền Nhất huynh thấy sao?
Hôm nay vốn đến rước dâu, nhưng nếu có cơ hội cho Lý Huyễn Thần trực tiếp lấy được Côn Bằng Thánh Ấn mà không bị người nói xấu thì lời hơn nhiều.
Dù sao giá trị của Lý Khinh Ngữ làm sao so sánh với Côn Bằng Thánh Ấn?
Lý Huyền Nhất quay đầu nhìn con cả đốt cháy máu nóng, lại nhìn con út mặt ngờ nghệch.
Lý Kim Xán khó chịu hỏi:
- Phụ thân, lỡ đại ca thua thì sao?
- Ngươi ngậm miệng!
Lý Huyễn Thần tát bay Lý Kim Xán, làm gã suýt lăn xuống sườn núi, té chết.
Lý Kim Xán ngã dưới đất òa khóc, bị đánh sưng mặt.
Lý Huyễn Thần lạnh lùng liếc Lý Kim Xán một cái:
- Lý Kim Xán, mở to hai mắt xem cho kỹ ta và phế vật nhà ngươi có gì khác biệt!
Sau đó mắt Lý Huyễn Thần nóng bỏng nhìn Lý Huyền Nhất:
- Phụ thân, có đồng ý hay không?
Lý Huyền Nhất không biết bắt đầu từ bao giờ nhi tử nằm trong bàn tay mình đã trở nên khó khống chế, nhưng gã không thể phủ nhận đấu chí của con cả, càng không thể phủ nhận sự quyết đoán và quả cảm lựa chọn của con cả.
Hôm nay dù thành công cưới Lý Khinh Ngữ về nhà thì cũng chỉ là dâng lên cho Vũ Văn Thánh Thành với ước muốn lấy Côn Bằng Thánh Ấn.
Hiện giờ Lý Thiên Mệnh đâm trúng điểm yếu của họ, làm sao Lý Huyền Nhất phản đối được?
Trước ánh nhìn của mọi người, Lý Huyền Nhất nghiêm túc nói:
- Huyễn Thần, nếu thiếu tông chủ đã đồng ý cho ngươi một cơ hội khiêu chiến Côn Bằng Thánh Ấn, hắn đã thưởng thức ngươi như vậy, đồng ý giao gánh nặng thánh tộc Lý thị tương lai cho ngươi thì ngươi phải nắm chắc cơ hội, đừng làm thiếu tông chủ thất vọng.
Lý Huyễn Thần cười toe:
- Phụ thân yên tâm, nhi chắc chắn sẽ cho thiếu tông chủ món quà bất ngờ nhất trần đời!
Mọi thứ đều đã được quyết định.
Lý Thiên Mệnh không bàn bạc chuyện này với Lý Du, nên bà sốt ruột nhìn hắn, lòng lo âu.
Dù sao Lý Thiên Mệnh lấy mạng sống của mình ra chiến đấu.
- Bà nội, hãy cho ta một cơ hội. Mẫu thân từ nhỏ đã dạy ta rằng làm người phải xứng với lương tâm của mình, xứng với lòng mình. Các người có ơn với ta, hôm nay có cơ hội này, ta phải dùng mạng sống báo đáp. Chỉ xin bà nội tha thứ cho ta lấy Côn Bằng Thánh Ấn làm tiền đặt cược, nếu thua thì ta rất có lỗi với thánh tộc Lý thị. Nhưng trong trận chiến này, ta tuyệt đối không thẹn với lòng!
Một câu không thẹn với lòng đã đủ rồi.
Lý Du không kiềm được rơi lệ trên khuôn mặt già nua:
- Tôn nhi bảo bối của ta, ngươi nhìn lầm bà nội rồi, bà nội không cần Côn Bằng Thánh Ấn gì đó, bà nội chỉ muốn ngươi sống sót!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Vậy càng đơn giản, nếu không tin tưởng tôn tử ruột của mình thì người còn làm bà nội chi nữa. Bà nội cứ ngồi một bên, xem tôn tử của bà nội đánh cho đám chó chết này ướt quần!
Nụ cười kia không thể che đậy tia sáng nóng cháy trong mắt hắn.
Chiến vì gia đình, vì huynh đệ tỷ muội, sống chết nào có xá chi!
Con người sống trên đời là phải khoái ý ân thù như vậy, cần ý nghĩ thông suốt như thế, cần không thẹn với lòng!
- Linh Nhi, lại đây.
Khương Phi Linh đang ở trên người Lý Khinh Ngữ.
Nhìn lại thì hốc mắt Lý Khinh Ngữ đỏ hoe.
Lý Thiên Mệnh vỗ nhẹ vai nàng.
- Ca, cuộc đời ta sẽ bể đầu, đổ máu nóng vì ca! Nếu ai hại ca thì ta nhất định làm kẻ đó tan xương nát thịt! Ta hứa với ca, sau này ta sẽ cố gắng tu hành gấp trăm lần, tự ta bảo vệ tôn nghiêm của mình, bảo vệ tất cả người quan trọng, bao gồm ca!
Ánh mắt của Lý Khinh Ngữ giống như Lý Thiên Mệnh bây giờ.
- Tiểu cô nương, thả lỏng chút, đừng nghiêm túc quá, cười một cái cho ca ngắm nào.
Trong khi Lý Thiên Mệnh nói chuyện thì linh thể của Khương Phi Linh chuyển từ người Lý Khinh Ngữ qua thân thể hắn.
Giây phút đó, Phụ Linh tròn cấp, máu nóng bùng nổ.
Lý Khinh Ngữ cố nặn nụ cười.
- Đúng rồi, cười lên đi, tiếp theo ca sẽ biểu thị cho muội thấy cái gì gọi là đập nát đầu chó của nó!
Lý Thiên Mệnh dứt lời, xoay người, cầm Đại Lôi kiếm, từng bước đi hướng Lý Huyễn Thần.
- Tránh ra, để bọn họ đấu!
Dưới mệnh lệnh của Lý Huyền Nhất, đằng trước Côn Bằng thánh điện chừa không gian chiến đấu rộng lớn.
Đối thủ của Lý Thiên Mệnh là Lý Huyễn Thần đã thay giáp khóa màu vàng.
Đây chắc chắn là thú binh lục giai, giáp bao trùm các chỗ yếu trên người gã.
Lý Huyễn Thần mặc giáp khóa màu vàng, tay cầm trường thương vàng, gã tổng như chiến thần hoàng kim.
Trường thương hai đầu đều có mũi thương nhọn trông như con rắn hai đầu.
Sau lưng gã có con chim bằng màu vàng khổng lồ bay nhanh đến, đáp xuống cạnh gã.
Con chim bằng này rất giống với chim đại bàng cánh vàng của nhóm Vệ Thiên Thương, chứng minh tổ mẫu họ Lý, tổ tiên của bọn họ rất có thể đến từ Kim mạch.
Nhưng con chim bằng này trông oách hơn chim đại bàng mười hai cánh vàng của Vệ Thiên Thương, vì nó giương rộng cánh gồm mười sáu cánh chim.
Đây là mãnh thú mười sáu cánh vàng.
Nó chẳng những có hình thái chim đại bàng mười sáu cánh vàng, còn có hình thái côn khổng lồ mười sáu cánh.
Đương nhiên, khi hóa thành côn lớn màu vàng thì không phải cánh mà là vây cá.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Côn Bằng mười sáu cánh vàng giương rộng cánh, vỗ đập làm động đất.
Lý Huyễn Thần cầm thú binh lục giai Huyền Kim Song Tiêm chiến thương, tay nắm khúc giữa, mũi thương chỉ hướng Lý Thiên Mệnh.
- Chết!
Giây sau, Lý Huyễn Thần và Côn Bằng mười sáu cánh vàng cùng bùng nổ, dấy lên gió to lao về phía Lý Thiên Mệnh.
Lúc này, hai con động vật nhỏ xuất hiện trên vai Lý Thiên Mệnh.
Động vật nhỏ trông đáng sợ hơn lúc trước nhiều.
- Giết!!!
Tiểu Hoàng Kê xung phong trước nhất, bay vọt lên trời.
Dưới thân nó là Meow Meow thi triển Đế Ma Hỗn Độn biến thành con cự thú lôi đình hắc ám hung mãnh, răng nhanh của nó như bốn thanh kiếm to, lôi đình dày đặc bám bên trên.
Sau lưng chúng nó là Lý Thiên Mệnh tóc trắng như ma, đôi mắt đỏ máu giết vào chiến trường.
Đây là Quy Nhất cảnh đệ nhất trọng quyết đấu với đệ lục trọng.
Dù thắng hay thua, trận chiến này là kỳ tích trong lịch sử thánh tộc Lý thị. Vì dù là tổ tiên anh liệt của thánh tộc Lý thị cũng không ai làm được trình độ này.
Lý Huyễn Thần không e ngại bị người cười chê, gã chỉ muốn thừa dịp này bắt lấy Côn Bằng Thánh Ấn.
Khi đó thánh ấn vào tay, nhà bọn họ vẫn có thể mang Lý Khinh Ngữ về hiến cho Vũ Văn Thánh Thành.