Khi đoàn người rầm rộ đáp xuống trước Côn Bằng thánh điện, một đám Ngự Thú Sư nhảy xuống người thú bản mệnh.
Tộc trưởng ba mạch, Lý Huyền Nhất, Lý Diễm Sinh, Lý Uẩn Đình đều ăn mặc long trọng.
Đây không phải rước dâu mà là cướp người!
Phía sau bọn họ là người trẻ tuổi của ba tộc, bọn họ đáp xuống đất, ánh mắt rực lửa nhìn Lý Thiên Mệnh, người duy nhất đứng trước Côn Bằng thánh điện.
Cánh cửa Côn Bằng thánh điện đóng kín.
Hai thiếu niên đứng đằng sau Lý Huyền Nhất.
Lý Kim Xán mặc đồ đỏ tân lang, tuy gã đã được trang điểm nhưng khó che giấu thân thể đầy mỡ, mặt dữ tợn, nụ cười xấu xa.
Lý Huyễn Thần đứng bên cạnh mặc trường bào màu vàng nhạt, ánh mắt như vàng, đáy mắt sâu thẳm nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, mắt bắn ra tia sáng lạnh.
Mắt của Lý Thiên Mệnh giao nhau với Lý Huyễn Thần, đối thủ khó chơi hơn Vũ Văn Thánh Thành mười ba tuổi rất nhiều.
Lý Huyền Nhất mỉm cười nói:
- Lý Thiên Mệnh, hôm nay chúng ta đến rước dâu, hãy mở cửa Côn Bằng thánh điện ra, để Khinh Ngữ lên kiệu hoa.
Lý Kim Xán ngửa cổ dòm vào trong, sốt ruột hỏi:
- Đại cửu ca, Khinh Ngữ đâu? Đã ăn mặc xong chưa?
Vì sao bọn họ kéo nhiều người đến như vậy?
Tất nhiên là vì dù có phải cứng rắn cướp cũng quyết mang Lý Khinh Ngữ đi.
Có hôn ước trong tay, quang minh chính đại thì sợ cái gì?
Lý Thiên Mệnh vẫn chưa trả lời, Lý Huyền Nhất cười nói:
- Xem ra phải làm theo phép tắc cũ khi rước dâu. Kim Xán, ngươi mang theo các huynh đệ đụng mở cửa Côn Bằng thánh điện, như vậy mới vui mừng, náo nhiệt.
- Vâng thưa đại nhân! Các huynh đệ đi theo ta, cầm bao đỏ cố gắng nhét vào trong!
Trong bao đỏ đựng đầy ngọc báu.
Lý Kim Xán cười tươi lại gần.
Lý Thiên Mệnh nhìn mấy cái hòm trang sức cực kỳ hoa lệ đặt trước mặt mình:
- Đây là cái gì?
Lý Kim Xán nhe răng cười:
- Đương nhiên là lễ hỏi rồi, đại cữu ca. Mà các người chuẩn bị đồ cưới xong chưa?
Lý Thiên Mệnh gật gù:
- À.
Hắn bước tới trước đống hòm, tung chân đá bay.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mớ hòm rớt xuống vách núi, đụng trúng tảng đá vỡ vụn, châu báu đá quý trong hòm lăn xuống đầy đất.
Hành động này khiến đám người trẻ tuổi tức giận, ồn ào.
Lý Kim Xán giận dữ hỏi:
- Đại cữu ca, ngươi điên rồi sao?
Trực tiếp đá bay nhiều lễ hỏi, làm gã mất mặt.
Lý Huyền Nhất và Lý Diễm Sinh, Lý Uẩn Đình liếc nhau.
Hành động của Lý Thiên Mệnh hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lý Huyền Nhất, gã mỉm cười ra lệnh:
- Huyễn Thần, bắt hắn lại, để đệ đệ của ngươi đi vào cưới vợ.
Lý Huyễn Thần bước ra một bước, mắt sáng như đuốc:
- Vâng thưa đại nhân!
Trong ánh mắt nóng cháy của đám thanh niên ba mạch, Lý Huyễn Thần đi tới gần Lý Thiên Mệnh.
Ngay lúc này, cửa Côn Bằng thánh điện mở ra, Lý Du và Lý Khinh Ngữ bước ra.
Hôm nay Lý Khinh Ngữ mặc trường bào màu trắng ngà, tay cầm Minh Nguyệt Nhẫn, người đầy sát khí bước ra.
Sắc mặt Lý Du âm trầm lạnh lùng, tay cầm gậy chống đầu rồng, khi giộng gậy xuống đất làm Côn Bằng thánh điện rung rinh.
- Lý Huyền Nhất, bà già này không cần biết ngươi có hôn ước gì đó, hôm nay ngươi muốn cướp đi tôn nữ của ta thì phải giết ta trước! Không giết chết ta được thì ta cho Kim mạch của ngươi đoạn tử tuyệt tôn cùng bà già này, ta bóp chết hai nhi tử của ngươi!
Lý Du vừa đi ra, nói một câu hù đám người Lý Huyễn Thần sợ đứng yên tại chỗ.
Đám người Lý Kim Xán rùng mình vội vàng chạy về.
Lý Huyền Nhất đã đoán trước quyết tâm của Lý Du.
Hôm nay vốn đến xé rách mặt, sao có thể thân thiện rước Lý Khinh Ngữ đi dễ vậy được?
Mấu chốt là có hôn ước trong tay, gã nắm đằng cán rồi.
Vậy là đã đủ.
Tứ tộc trưởng Lý Uẩn Đình ra vẻ trang nghiêm nói:
- Tộc mẫu, ngươi đã lớn tuổi, đừng bao giờ cậy mạnh. Không nói đến Huyền Nhất huynh, nếu ngươi không làm theo hôn ước, không có tinh thần khế ước, nổi điên ở chỗ này làm trò cười. Vì mặt mũi của thánh tộc Lý thị, ta phải bắt giữ ngươi!
Lý Diễm Sinh cười nói:
- Đúng vậy! Tộc mẫu, tuyệt đối đừng xung động, nếu đánh nhau thì ta sợ lỡ tay đập nát nắm xương già của ngươi, ta không gánh nổi trách nhiệm.
Lý Huyền Nhất cười nói:
- Đa tạ hai vị phân rõ phải trái cho ta, nhưng hôm nay là ngày vui lớn, hai vị là khách quý của ta, sao có thể để hai vị ra tay? Ta tự giải quyết được rồi.
Lý Uẩn Đình tâng bốc:
- Huyền Nhất huynh đã là cảnh giới Thánh, tộc mẫu thì gần đất xa trời, Huyền Nhất huynh ra tay như dao mổ trâu giết gà.
Bọn họ kẻ xướng người bè với mục đích hăm dọa Lý Du.
Lý Du lớn tuổi, sao có thể so sánh với bọn họ đang ở tuổi khỏe mạnh?
Đặc biệt là Lý Huyền Nhất, cảnh giới Thánh có thể tùy tiện nghiền áp Lý Du.
Bà muốn nổi điên?
Lý Huyền Nhất sẽ không cho bà có cơ hội đó.
Gã tự mình ra tay là bảo đảm nhất. Khi một mình Lý Huyền Nhất bước tới gần Côn Bằng thánh điện, khí tràng đó không ai trấn áp được.
Lý Kim Xán cũng như được thần trợ, thẳng sống lưng cười nói:
- Tộc mẫu yên tâm, sau này ta sẽ đối xử thật tốt với Khinh Ngữ.
Dù mặt Lý Khinh Ngữ lạnh băng nhưng Lý Kim Xán cảm thấy nàng đẹp tựa nàng tiên, tưởng tượng cuộc sống phu thê sau này là gã chảy nước miếng.
Mấy năm nay có quá nhiều nữ nhân coi khinh gã, trong lòng dồn nén bực tức sắp tràn ra.
- Tộc mẫu, xin đừng châu chấu đá xe!
Lý Huyền Nhất hùng hổ dọa người, khí tràng của cảnh giới Thánh đè ép, không ai ngăn được.
Khinh người quá đáng!
Nhưng Lý Huyền Nhất không thể ngờ vào lúc này người đứng che trước mặt gã không phải Lý Du mà là thiếu niên tóc bạc Lý Thiên Mệnh.
Trong uy áp của Lý Huyền Nhất nhưng thiếu niên vẫn nhìn thẳng vào gã bằng cặp mắt sắc bén.
Điều này cần ý chí mạnh mẽ cỡ nào?
Lý Huyền Nhất còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm.
Lý Huyền Nhất cười khẩy nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi muốn kiến thức cái gì gọi là cảnh giới Thánh không?
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh lướt qua Lý Huyền Nhất, phớt lờ gã.
Với tuổi tác và địa vị của Lý Huyền Nhất mà uy hiếp Lý Thiên Mệnh thì hay ho gì?
Nói ra khiến người cười chê.
Lý Thiên Mệnh nhìn Lý Huyễn Thần chằm chằm, trong áp lực bàng bạc của Lý Huyền Nhất, hắn nở nụ cười, nụ cười lạnh băng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lý Huyễn Thần, hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi lấy được Côn Bằng Thánh Ấn ngay tại chỗ, lên làm thiếu tông chủ.
Câu này nói ra khiến toàn trường tĩnh lặng.
Lý Huyền Nhất lạnh lùng nói:
- Đừng giở trò nữa, Khinh Ngữ, đi theo ta.
Lý Huyền Nhất không nhìn Lý Thiên Mệnh, chỉ cảnh giác theo dõi Lý Du, một mình bà mới có thể gây rắc rối cho gã.
Nhưng Lý Huyền Nhất không ngờ rằng nhi tử của gã, Lý Huyễn Thần đôi mắt nóng bỏng đáp lại:
- Lý Thiên Mệnh, ý của ngươi là sao?
Lý Huyễn Thần vốn đang đợi mâu thuẫn giữa Lý Thiên Mệnh và Vũ Văn Thánh Thành leo thang, khiến Vũ Văn Thần Đô giết chết hắn. Vậy thì gã có thể lấy được Côn Bằng Thánh Ấn trong thân thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của Lý Thiên Mệnh.
Côn Bằng Thánh Ấn là chìa khóa đi đất tổ, nhưng Lý Huyễn Thần không mấy hứng thú với đất tổ, gã chỉ cần thân phận chủ thánh tộc Lý thị, khiến Kim mạch hoàn toàn trở thành chủ nhân của thánh tộc Lý thị.
Côn Bằng Thánh Ấn là mấu chốt!
Lý Huyễn Thần cứ nghĩ sẽ phải chờ rất lâu, nhưng bây giờ Lý Thiên Mệnh trực tiếp nói gã có thể lấy được Côn Bằng Thánh Ấn ngay tại chỗ, không cần chờ lâu.
Hỏi sao Lý Huyễn Thần không tò mò?
- Ý của ta rất đơn giản, ta cho ngươi một cơ hội đấu với ta. Nếu ngươi thắng, giết ta, tự mình lấy ra Côn Bằng Thánh Ấn. Nếu ngươi thua, hủy bỏ hôn ước, cả đám các ngươi xéo khỏi Tùy Duyên phong! Đơn giản vậy thôi, ngươi có gan đồng ý không!?