Lý Thiên Mệnh cho Huỳnh Hỏa và Meow Meow đi xử Côn Bằng mười sáu cánh vàng bị thương, còn hắn thì bước ra một bước, giẫm mặt đất. Mắt trái rực lửa, mắt phải tia chớp bủa giăng.
- Lý Huyễn Thần, không thể phủ nhận ngươi mạnh hơn ta nghĩ. Ngươi khiến ta biết tu hành không có điểm cuối, cho ta hiểu rằng đạo hạnh của mình hiện giờ còn ít. Ta thừa nhận mình không đánh lại ngươi! Nhưng cũng cảm tạ ngươi cho ra hiểu chiến trường sống chết trừ cách biệt tu vi ra còn nhiều thứ có thể quyết định thắng thua!
Đại đạo không biên giới, có vô số cường giả, đừng nuôi lòng cao ngạo.
Lý Huyễn Thần trầm giọng đầy sát phạt nói:
- Chỉ có tu vi mới quyết định thắng thua sống chết, ngươi yếu thì nên chết sớm!
- Vậy sao? Thế thì ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là ý chí bất tử!!!
Giết!!!
Một chiêu Câu Hồn đã đánh trúng Côn Bằng mười sáu cánh vàng, giờ chiêu này lại như rắn độc ra khỏi hang.
Trong gió lốc, mái tóc trắng bay rối, đôi mắt như máu.
Lý Thiên Mệnh nhiều lần bị Lý Huyễn Thần ép lùi, lại lần lượt đứng lên, người dày đặc vết thương.
Nhưng Lý Thiên Mệnh giờ phút này người đẫm máu chứng minh cho đối thủ biết hắn không chịu thua.
Lý Huyễn Thần không giết chết hắn được!
- Hôm nay, chỉ cần ta còn ở đây thì các ngươi đừng hòng có ai dẫn Khinh Ngữ đi! Vì nàng là muội của ta, là người nhà của ta! Muốn đụng vào người nhà của ta, trừ phi ta chết, nếu không sẽ cho các ngươi vạn kiếp bất phục!!!
Tiêu Tan?
Câu Hồn?
Thế giới này mạnh nhất mãi mãi không phải thủ đoạn, một người thật sự đáng sợ nằm ở đấu chí.
Ba năm Lý Thiên Mệnh không chết, hắn ở trước mặt mấy vạn người bỏ ra một canh giờ giết Lâm Tiêu Đình, kể từ ngày đó hắn đã hoàn toàn lột xác.
Không ai biết trong một thế giới đó, đôi tay của hắn từ run rẩy đến cuối cùng lạnh lùng như tử thần.
Sau cùng, hắn mỉm cười nhìn Lâm Tiêu Đình tắt thở dưới kiếm của mình.
Giây phút đó, hắn thành ma.
Giờ phút này, đứng trước mặt người nhà, hắn lại biến thành ma.
Hôm đó Lý Thiên Mệnh từng nói:
Tình là ma trong tim.
Hắn không thoát khỏi ma này được, không thoát khỏi nhiệt huyết trong lòng, không thoát khỏi theo đuổi tình cảm.
Đó là tình yêu, tình bạn, tình thân, tình biết ơn, tình bảo vệ.
Tất cả hợp thành con người Lý Thiên Mệnh.
Hắn không sợ chết.
Sống có gì vui, chết có gì buồn?
Nếu phải chết, vậy phải chết vì nóng cháy trong lòng, chết thật oanh liệt.
Ngày đó Lý Thiên Mệnh nói:
Từ nay về sau, chỉ có ta giết người khác chứ không ai giết ta được!!!
Đây là ý chí nghịch thiên nhất của hắn.
Nên Lý Thiên Mệnh không sợ đối thủ Lý Huyễn Thần mạnh hơn mình.
Giờ phút này, hắn đẫm máu anh dũng chiến đấu, buông xuống xiềng xích, kiếm khí ngút trời.
Keng keng keng!
Một bóng đen và bóng vàng chém giết đằng trước Côn Bằng thánh điện.
Thoạt trông Lý Thiên Mệnh yếu thế hơn rất nhiều, nhưng khí huyết của hắn thịnh vượng, đôi mắt từ đầu đến cuối làm tinh thần Lý Huyễn Thần rung động.
Gã chưa từng thấy ánh mắt giống như vậy, tựa như mãnh thú hung hãn nhất bị chọc giận nghịch lân.
Có lẽ ban đầu không cảm thấy đáng sợ, nhưng khi ánh mắt đó luôn theo dõi mình không dời đi, có một phút giây làm Lý Huyễn Thần sợ hãi.
Vì đánh mãi mà Lý Huyễn Thần không giết Lý Thiên Mệnh được, lần nào cũng suýt thành công rồi lại bị ngăn cản.
Ngược lại đối phương càng chiến càng hung hãn.
- Chết!!!
Lý Huyễn Thần đâm thương xuyên thủng Luyện Ngục Thuẫn Giáp, đâm trúng xương vai Lý Thiên Mệnh.
Phập!
Đại khái đâm vào 3cm.
Bị xương cản lại.
Tay trái của Lý Thiên Mệnh chộp trường thương.
Lý Huyễn Thần định một thương đâm thủng trái tim, nhưng gã sững sờ, vì Lý Thiên Mệnh ở trước mặt gã chợt nở nụ cười.
Sau đó một bóng ma to lớn bao trùm, một móng vuốt nhấn Lý Huyễn Thần xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một Hỗn Độn Điện Cầu đánh trúng người, Lý Huyễn Thần bị điện thẳng người, toàn thân cháy đen.
Lý Huyễn Thần rú lên chói tai:
- A!!!
Tiếp theo gã bị sợi xiềng xích trói toàn thân.
Giáp khóa màu vàng để hở một số chỗ, gai nhọn của Tà Ma len vào kẽ hở đâm thủng thịt của gã.
Lý Huyễn Thần gầm lên:
- Phá!
Thú Nguyên bùng nổ.
Phập!
Khiến Lý Huyễn Thần run rẩy là gai nhọn của Tà Ma đã đâm sâu vào lớp thịt, gã càng vùng vẫy thì người càng thủng lỗ chỗ.
- Đừng vùng vẫy, kẻ thua cuộc.
Khi Lý Huyễn Thần ngước đầu lên, Lý Thiên Mệnh cầm Đại Lôi kiếm dí sát ngực gã.
- Còn nhúc nhích là ngươi sẽ chết.
Khi Lý Huyễn Thần nhìn nụ cười của thiếu niên tóc bạc này thì cả người run bần bật, không dám nhúc nhích nữa.
Lý Huyễn Thần nhìn phía xa, thú bản mệnh Côn Bằng mười sáu cánh vàng của gã toàn thân đẫm máu quỳ rạp dưới đất.
Một chú gà con cũng nhuộm lông đỏ, nhưng nó vẫn ngoan cường đứng trên đỉnh đầu Côn Bằng mười sáu cánh vàng, ném cho Lý Huyễn Thần nụ cười khinh miệt.
Chết tiệt, rõ rành rành là coi khinh.
Gã đã thua!
Lý Huyễn Thần ngây người, và sợ hãi.
Đánh thua không đáng sợ, đáng sợ nhất là chịu phục.
Sợ hãi, run rẩy.
Càng run hơn là Lý Thiên Mệnh dùng Tà Ma quấn quanh Lý Huyễn Thần, sau đó ngoắc hai con thú bản mệnh lại gần.
Khí tràng hội tụ, hắn tu luyện trước mặt gã.
Lý Thiên Mệnh còn cười bảo:
- Lý Huyễn Thần, cảm tạ ngươi cho ta hiểu sâu hơn về Quy Nhất cảnh. Quy Nhất cảnh là huynh đệ sóng vai tử chiến! Nên ta đã ngộ, sắp đột phá!
Rốt cuộc cũng đến giây phút đột phá Quy Nhất cảnh đệ nhị trọng.
Làm Lý Huyễn Thần khó chịu nhất là Lý Thiên Mệnh không đột phá trong chiến đấu rồi dựa vào đó đánh bại gã.
Loại tình huống này tuy càng hiếm thấy nhưng ít nhất khiến trong lòng Lý Huyễn Thần dễ chịu hơn chút.
Tiếc rằng Lý Thiên Mệnh đánh bại gã rồi mới đột phá, đây mới thật sự là ngầu ngất trời!
Bực bội hơn nữa là Lý Thiên Mệnh lo tu luyện, gã thì không thể nhúc nhích, cục cựa một cái là gai nhọn của Tà Ma đâm sâu hơn.
Lý Thiên Mệnh chỉ kém một lớp cửa sổ giấy, khi hắn chiến đấu sống chết, càng liên kết tâm linh với hai con thú bản mệnh thì đợt đột phá này chẳng qua là cuộc dung hợp, tiếp theo là bước vào cảnh giới mới.
Quy Nhất cảnh đệ nhị trọng.
Chỉ cần mười giây.
Lý Thiên Mệnh lại biến mạnh, lần này hắn khiến Lý Huyễn Thần chỉ có thể ngước nhìn.
Nhìn thiếu niên lại mạnh hơn, trong lòng Lý Huyễn Thần tràn ngập cảm giác bất lực, gã ói ra búng máu:
- Phụt!
Cả người Lý Huyễn Thần mất sức ngã dưới đất, khóc không ra nước mắt, lòng run rẩy.
Cùng lúc đó, nguyên Côn Bằng thánh điện lặng im không tiếng động.
Những ánh mắt run rẩy giống với Lý Huyễn Thần lúc này.
Quy Nhất cảnh đệ nhất trọng đánh bại đệ lục trọng?
Sau khi đánh bại, thuận thế đột phá?
Loại chuyện này nếu không thấy tận mắt, đồn ra ngoài không ai tin.
Cho nên lấy ba vị tộc trưởng dẫn đầu ba mạch thánh tộc Lý thị, tất cả đều nhìn trân trân, nhìn Lý Huyễn Thần run rẩy quỳ rạp dưới chân Lý Thiên Mệnh.
Bọn họ há hốc mồm, cơ mặt cứng ngắc, gần như một nửa thanh niên hút ngụm khí lạnh, bất giác chân run cầm cập.
Bọn họ thấy rất rõ ràng.
Không thể phủ nhận Lý Huyễn Thần chiếm ưu thế toàn trận đấu, hoàn toàn phát huy ra thực lực siêu đẳng thiên tài số một thánh tộc Lý thị của mình.
Nhưng kết quả cuối cùng là gã đánh thua!
Trong trận ác chiến sống chết này, Lý Thiên Mệnh biểu hiện ra sự cứng cỏi, đấu chí và hung hãn là mấu chốt giành chiến thắng.
Đương nhiên, hai con thú bản mệnh cũng rất then chốt.
Trong đoàn chiến hỗn loạn này, Lý Thiên Mệnh có ưu thế về số lượng.
Là hắn chém đứt một cánh của Côn Bằng mười sáu cánh vàng, đánh mở cục diện.
Là hắn đón đỡ tru sát từ Lý Huyễn Thần, chờ thú bản mệnh đến trợ giúp mình.
Hai con thú bản mệnh biểu hiện tuyệt vời trong chiến đấu, sự ăn ý giữa chúng nó với Lý Thiên Mệnh khiến người tán thán, tâm phục khẩu phục.