Lý Thiên Mệnh cầm chuôi kiếm đầu rồng, rút thanh kiếm kia lên.
Oong!
Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh cảm nhận thanh kiếm này tựa như vật sống.
Đó là một con rồng thần khổng lồ tràn ngập lực lượng hùng mạnh, không dễ hàng phục nó.
Mắt rồng trên chuôi kiếm là nơi hội tụ huyết mạch, ngón tay cái của Lý Thiên Mệnh ấn vào đó. Trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh cảm giác máu của Hắc Minh Ma Long như đâm vào thân thể của mình.
Có lẽ nó muốn xé rách Lý Thiên Mệnh, nhưng đụng phải Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể và Hỗn Độn Thái Sơ Thể, ý chí còn sót lại của Hắc Minh Ma Long bị hàng phục ngay.
Máu Hắc Minh Ma Long dọc theo mũi kiếm bỗng chốc sôi trào, khiến Hắc Minh Long Kiếm đột nhiên bùng nổ uy lực động trời.
Keng!
Lý Thiên Mệnh quét ngang đường kiếm, khi hai loại lực lượng Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên tụ tập bộc phát ra, một luồng kiếm khí màu đỏ đen thô bạo bắn ra, mạnh hơn Đại Lôi Diệc Kiếm gấp mấy lần.
Đây là kiếm khí Hắc Minh Ma Long.
Có thanh kiếm này thì sức chiến đấu của Lý Thiên Mệnh càng mạnh hơn.
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng rực nhìn thanh kiếm, hắn siêu thích món quà này:
- Đa tạ sư tôn!
Từ đây về sau, tay cầm Ma Long, giết hết thiên hạ!
Diệp Thiếu Khanh lại bất đắc dĩ chửi tục:
- Đệt!
Vì y nhìn ra Lý Thiên Mệnh đã hoàn toàn đào móc được uy lực của Hắc Minh Long Kiếm, năm xưa y tốn bao nhiêu công sức mới đi đến bước đó?
- Thật là quái vật! Thì ra thể Ngũ Kiếp Luân Hồi đáng sợ đến mức đó sao? Hèn gì tổ tiên đời đầu của thánh tộc Lý thị có thể thành tựu Cổ Chi Thánh cảnh, còn tạo dựng uy danh lừng lẫy trong Cổ thần quốc. Hài tử này nếu không chết thì thật sự sớm muộn gì sẽ nghịch thiên. Tiếc rằng muốn trở thành cường giả thật sự phải trải qua thử thách sống chết.
Diệp Thiếu Khanh chỉ có thể nói y sẽ dốc hết sức giúp một phen.
Đất tổ Lý thị.
Dưới mộ của Lý Thần Tiêu, một thiếu niên tóc trắng ngồi xếp bằng bên cạnh, tám mươi mốt sợi thiên văn chuyển động qua lại trên người hắn và bia mộ.
Linh khí thiên địa vô tận hội tụ trong thân thể.
Một chú gà con lông tơ vàng nằm sấp trên đầu thiếu niên tóc trắng, mèo con đen mun thì nằm gọn trong lòng ngực của hắn.
Giữa một người và hai thú hình thành vòng luân hồi, linh khí thiên địa liên tục chuyển động trên người cả ba, hội tụ trong hai Luyện Ngục Chi Nguyên và hai Hỗn Độn Lôi Nguyên.
Quy Nhất khí tràng khuếch tán, chiếm cứ một nửa đỉnh núi.
Lý Vô Địch không cách nào ở lại đây nữa, thế là hùng hổ chạy đến sườn núi, nằm sải lai trên người Thái Hư Côn Bằng, ngủ say như chết.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Theo thời gian trôi qua, dung hợp Quy Nhất khí tràng càng sâu hơn, tám mươi mốt sợi thánh thiên văn như vật sống bắn ra lực lượng thiên địa vô tận.
Dù là Quy Nhất khí tràng hay Thú Nguyên, Linh Nguyên đều dần trở nên hùng hậu.
Ban ngày, Lý Thiên Mệnh cùng Lý Khinh Ngữ luyện kiếm trong Thanh Long Kiếm Phong.
Buổi tối, Khương Phi Linh ở lại chỗ Lý Khinh Ngữ, nàng thích đọc sách, đọc đủ thứ kỳ lạ, kho thư của Thanh Long Kiếm Cung thỏa mãn nhu cầu của nàng.
Hiện tại Khương Phi Linh đủ sức làm từ điển bách khoa cho Lý Thiên Mệnh. Nàng luôn tìm đủ mọi cách với mong muốn giúp ích nhiều cho hắn.
Lý Thiên Mệnh thì cho rằng hai người là một thể, giúp đỡ lẫn nhau. Quan hệ này giống như Lý Thiên Mệnh, Huỳnh Hỏa, Meow Meow kết hợp khi chiến đấu, hắn và Khương Phi Linh cũng có quan hệ đồng bạn cùng chiến đấu.
Cả bốn hợp thành đoàn thể chiến đấu, Khương Phi Linh là mắc xích không thể thiếu trong đó.
Đặc biệt là bây giờ thời gian gấp gáp, sự tồn tại của Khương Phi Linh đặc biệt quan trọng.
Trừ ở trước mộ Lý Thần Tiêu ra, Lý Thiên Mệnh còn chừa ra nhiều thời gian ở bên mộ của Ác Quỷ Vô Thường.
Trong khoảng thời gian này Lý Thiên Mệnh cùng tiến bộ cảnh giới, Sinh Tử Tiên Pháp, Nghịch Thần kiếm ý.
Vòng chiến thứ hai trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất lặng lẽ đến.
- Đột phá, Quy Nhất cảnh đệ tam trọng!
Trải qua đợt trước quyết đấu không thuận lợi với Lý Huyễn Thần, nửa tháng nay Lý Thiên Mệnh thế như chẻ tre, các mặt đều cực kỳ thuận lợi.
Câu Hồn trong Sinh Tử Tiên Pháp đã quen thuộc chín rục, hắn đang nghiên cứu Tác Mệnh.
Kiếm Nghịch Sơn Hà trong Nghịch Thần kiếm ý thì sau khi tập hơn một vạn kiếm đã hoàn toàn dung hội quán thông, đến trình độ khiến Diệp Thiếu Khanh tán thán.
Điều quan trọng nhất là khổ tu trước mộ Lý Thần Tiêu suốt nửa tháng, rốt cuộc Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa, Meow Meow đột phá cảnh giới đến Quy Nhất cảnh đệ tam trọng.
Vậy là hai mặt công pháp, chiến quyết đều có đột phá to lớn. Cộng thêm Tà Ma và Hắc Minh Long Kiếm, Lý Thiên Mệnh hiện giờ đã lặng lẽ thiên tài vượt lên trên.
Thật ra trong Đông Hoàng tông không còn ai phản đối hắn là kỳ tài vạn năm sánh bằng tổ tiên đời đầu của thánh tộc Lý thị.
Điều tiếc nuối duy nhất là thiếu thời gian tu hành.
Nhưng đường sống chết không chờ ai.
. . .
Chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
Mười vạn chỗ ngồi đã đầy người, đưa mắt nhìn đông đúc đầu người.
Trong chiến trường, tông lão Tô Trấn tọa trấn, tay cầm danh sách đấu đôi hoàn chỉnh.
Tông lão Tô Trấn sắp xếp ba mươi hai người liên tục vào sân, trừ Vũ Văn Trấn Tinh ra, quyết đấu ra mười sáu danh ngạch vào Thái Nhất Tháp.
Chiến đấu kịch liệt khiến mọi người hò reo, la lối ồn ào.
Giờ phút này, không khí sôi sục.
Lý Thiên Mệnh đứng bên cửa sổ đại điện Thanh Long Kiếm Phong, hắn cẩn thận quan sát từng đối thủ.
Lý Thiên Mệnh quyết định phải vào Thái Nhất Tháp đấu tranh một lần, Diệp Thiếu Khanh không cách nào ngăn cản.
Có gan mới làm giàu, huống chi Lý Thiên Mệnh muốn vào tầng thứ ba Thái Nhất Tháp bí ẩn nhìn xem, đó là không gian kỳ diệu được các tổ tiên thánh tộc Lý thị sáng tạo ra.
Diệp Thiếu Khanh vốn chỉ muốn hai huynh muội cảm nhận không khí tranh phong Thái Nhất Tháp, ba năm sau lại đến, nhưng sau khi kiến thức thiên phú của Lý Thiên Mệnh thì y chọn buông tay mặc hắn thử một lần.
Dù sao còn một tháng nữa mới quyết chiến, ai biết trong một tháng này Lý Thiên Mệnh có thể tu luyện đến trình độ nào?
Lý Khinh Ngữ đứng một bên, nói:
- Trừ Vũ Văn Trấn Tinh ra, sư tôn dặn ta đặc biệt giới thiệu hai đối thủ cho ca biết.
Sau khi thức tỉnh thiên phú, khí chất của nàng càng lúc càng tuyệt, càng xinh đẹp, cảm giác như nữ thần ánh trăng.
Lý Thiên Mệnh nhìn một thiếu niên đứng trên chiến trường.
Thiếu niên mặc áo giáp màu xanh da trời dày nặng bao trùm toàn thân, mũ giáp, giáp khóa, giày sắt cực kỳ cứng rắn, ăn mặc như kỵ binh.
Bộ áo màu giáp xanh da trời này rõ ràng là thú binh thất giai, quý giá hơn mẫu binh khí khác nhiều.
Tay thiếu niên cầm một cây trường thương tinh thần, bề ngoài hơi giống với loại Thần Thánh từng sử dụng, thân thương dài mà xán lạn, mũi thương sắc bén, cương khí bùng nổ.
Bắt mắt nhất là con ngựa tốt dưới thân thiếu niên.
Một con ngựa tốt có vảy màu xanh da trời, hình thể cao lớn, toàn thân mạnh mẽ chắc khỏe, đôi mắt như ánh sao. Khiến người sợ hãi nhất là một sừng sắc bén trên đỉnh đầu của nó, dài một thước, sắc bén còn hơn thú binh thất giai khác.
- Người này tên Trần Kiêu Ký, là trưởng tôn của tông lão thứ bảy Trần Nam Thiên, cảnh giới là Quy Nhất cảnh đệ bát trọng. Thú bản mệnh của hắn là Thánh Thú nhị giai, tên Lam Lân Độc Giác Thú. Tông lão Trần Nam Thiên là đồng minh cứng của Vũ Văn Thái Cực, Trần Kiêu Ký và Vũ Văn Thần Đô cũng thân thiết với nhau. Nếu ca có thể vào Thái Nhất Tháp thì hãy cẩn thận Trần Kiêu Ký này. Hắn và Vũ Văn Trấn Tinh là bạn xấu, cùng tiến lùi với nhau.
Trong khi Lý Khinh Ngữ giới thiệu thì Lý Thiên Mệnh đại khái thấy rõ thủ đoạn của Trần Kiêu Ký này.
Phải công nhận Quy Nhất cảnh đệ bát trọng và có Thánh Thú nhị giai bộc phát ra sức chiến đấu hơn hẳn Vũ Văn Thánh Thành, dù sao gã lớn hơn Vũ Văn Thánh Thành mấy tuổi.
Đây mới là thiên tài đứng đầu Đông Hoàng tông ở lứa tuổi bọn họ, là nhân vật đỉnh cao nhất trong đệ tử thân truyền, đứng sau đệ tử Thái Nhất.
Đám con cháu tông lão được nuông chiều như Tô Lê, Công Tôn Du càng không thể so sánh.