Mấu chốt là khi đường kiếm bùng nổ, Lý Thiên Mệnh thấy Diệp Thiếu Khanh ở trong gió bão dùng sức mạnh của phàm nhân khiêu chiến núi sông. Đây chỉ là một kiếm đơn giản nhất, nhưng Lý Thiên Mệnh cảm nhận tinh thần phàm nhân lấy thân thể nhỏ bé khiêu chiến vạn vật thiên địa, khát khao chứng minh bản thân.
Đây là cảm giác hoàn toàn khác với Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm.
Từ ông trời lưu lạc làm phàm nhân, lấy ý chí của phàm nhân đối kháng lại số phận, nhưng Lý Thiên Mệnh phát hiện như vậy càng mạnh hơn.
Dù sao hắn vận dụng Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm chỉ tưởng tượng ra ý chí của trời, tưởng tượng Thần Nộ, Thiên Kiếp, nhưng thân thể phàm nhân càng thích hợp với hắn hơn.
Nên đường kiếm này hình thành hình ảnh liên tục lặp lại trong đầu Lý Thiên Mệnh.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Xem rõ chưa? Ta chỉ biểu diễn một lần.
Y đưa một quyển chiến quyết Nghịch Thần kiếm ý cho Lý Thiên Mệnh, giọng điệu nghiêm túc nói:
- Sắp tới ngươi hãy vừa xem vừa tưởng tượng đường kiếm vừa rồi của ta, bắt đầu từ kiếm ý. Quan trọng nhất là cảm nhận huyết mạch của tổ tiên của ngươi, cảm nhận hồn bất khuất của thánh tộc Lý thị của ngươi!
Rõ ràng tình cảnh của Lý Thiên Mệnh nguy hiểm hơn trước kia nhiều, hắn cần thực lực càng mạnh.
Diệp Thiếu Khanh đã gặp Vũ Văn Thái Cực, biết gần đây đối phương hơi táo bạo, nên y hơi mong Lý Thiên Mệnh ngừng tham dự tranh phong Thái Nhất Tháp.
Nhưng khi nhìn ý chí trong mắt thiếu niên thì biết có lẽ hắn sẽ không nhận thua.
Ít nhất Lý Thiên Mệnh sẽ dốc hết sức ứng đối vòng chiến thứ hai trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất. Còn về sau, nếu thật sự không được thì có thể bỏ quyền trước khi vào Thái Nhất Tháp.
- Hài tử này có đấu chí quá mạnh, nếu hắn có thể vượt qua đợt thứ hai thì dù có thế nào cũng sẽ muốn đi Thái Nhất Tháp thử xem. Nếu hắn học được Nghịch Thần kiếm ý trước khi vào Thái Nhất Tháp, tăng lên cảnh giới nhất định thì không chừng có sức chiến một trận!
Đang lúc Diệp Thiếu Khanh suy tư thì đột nhiên . . .
Lý Thiên Mệnh chém ra một kiếm.
Giây phút đó, núi cao run rẩy, sông lớn chảy ngược.
Đường kiếm đó khiến Diệp Thiếu Khanh ngẩn ngơ, con ngươi nở to ngơ ngẩn nhìn thiếu niên.
Lý Thiên Mệnh cười to bảo:
- Nào, bái sư đi!
Thời gian dường như yên lặng vào khoảnh khắc này.
Diệp Thiếu Khanh xoe tròn mắt, trân trân nhìn Lý Thiên Mệnh, hai người ánh mắt giao nhau thật lâu.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sư tôn, vì sao nhìn ta như thế? Không lẽ sư tôn có sở thích đặc biệt gì?
Diệp Thiếu Khanh lắc mạnh đầu, không kiềm được chửi tục:
- Đệt!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Dẹp đi, ta không hứng thú với nam nhân lớn tuổi, sư tôn mau bái sư nào.
Diệp Thiếu Khanh run giọng nói:
- Ta không tin, ngươi làm lại lần nữa!
Y mới biểu thị có một lần.
Lý Thiên Mệnh chỉ xem một lần đã thi triển ra Kiếm Nghịch Sơn Hà trong Nghịch Thần kiếm ý?
Gặp quỷ giữa ban ngày!
Lý Thiên Mệnh cười khẽ:
- Có làm mấy lần cũng vẫn dễ như trở bàn tay.
Nét mặt của hắn trở nên nghiêm túc, khép mắt lại, cảm nhận ý chí trong huyết mạch thân thể, đó là hồn của tổ tiên.
Nghịch Thần kiếm ý là ý chí căn bản của thánh tộc Lý thị.
Lý Thiên Mệnh hiểu thấu ý chí này, vì cộng hưởng với tổ tiên hiện tại là đường tắt ngắn nhất. Những huyết mạch đó đủ để hắn trong khoảnh khắc hiểu thấu suốt căn bản của Nghịch Thần kiếm ý.
Có lẽ Diệp Thiếu Khanh chỉ diễn tập một lần, nhưng tổ tiên nằm trong huyết mạch đã diễn tập ngàn vạn lần cho Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh tu luyện bất cứ loại chiến quyết nào đều không thể một chiêu đã dung hợp quán thông, nhưng Nghịch Thần kiếm ý sinh ra vì hắn.
- Số phận nhấp nhô, tai kiếp trời giáng, làm phàm phu tục tử, chỉ có cách nghịch thiên sửa mệnh mới có thể bảo vệ, mới có tôn nghiêm!
Lý Thiên Mệnh hiểu sâu sắc những điều đó.
Kiếm Nghịch Sơn Hà.
Lý Thiên Mệnh lại chém xuống một kiếm, uy lực đường kiếm thua xa Diệp Thiếu Khanh, nhưng mặt ý chí thì giống.
Có thể nói là đã thành công bước nhỏ.
Đường kiếm này khiến dãy núi rung rinh, sông lớn chảy ngược, ý chí ngập trời phá tan núi non trấn áp.
Lý Thiên Mệnh ra kiếm, thu kiếm nhanh gọn.
- Có Côn Bằng Thánh Ấn, uy lực đường kiếm này dường như có thể mạnh hơn nữa.
Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ rệt giây phút ra kiếm, các tổ tiên như đứng đằng sau giúp đỡ hắn.
Ý chí của bọn họ cũng trở thành ý chí của Lý Thiên Mệnh.
Có lẽ đối thủ của hắn sẽ phải chịu đựng trấn áp từ ý chí của vô số tổ tiên trong Nghịch Thần kiếm ý.
Diệp Thiếu Khanh lại xem rõ đường kiếm, y lùi ba bước, ngây ra như phỗng.
Diệp Thiếu Khanh sững sờ nhìn Lý Thiên Mệnh, bước lại gần sờ soạng người hắn.
Lý Thiên Mệnh cảnh giác nói:
- Sư tôn làm gì vậy? Đừng sờ mó, chúng ta không có kết quả!
Diệp Thiếu Khanh nổi điên:
- Cho ta xem ngươi rốt cuộc là người hay quái vật!?
Vài năm gần đây Diệp Thiếu Khanh mới tôi luyện Nghịch Thần kiếm ý này, bản thân y hiểu rõ nhất mình đã tốn bao nhiêu công sức.
Vô số buổi tối trầm tư suy nghĩ !
Lý Thiên Mệnh học thành công trong vòng một chiêu, hắn còn là con người không?
Lý Thiên Mệnh nhe răng cười nói:
- Sư tôn không muốn bái sư nên tìm cớ chối?
Diệp Thiếu Khanh cãi chày cãi cối:
- Im đi, ta đã nói sẽ bái sư sao?
- . . .
Không ngờ già đầu mà còn mặt dày chơi xấu.
Qua một thời gian rối rắm, cuối cùng Diệp Thiếu Khanh chịu chấp nhận sự thật này.
Diệp Thiếu Khanh ngửa đầu hú dài, mắt lóe tia vừa mừng vừa giận:
- Thiên tài!
Mừng thay cho thánh tộc Lý thị, giận là vì ghen tị với Lý Thiên Mệnh.
Năm xưa y cũng là đệ tử Thái Nhất, vì sao đã vào Thánh cảnh còn cần tôi luyện lâu như vậy, tiểu tử này học xong dễ như chơi.
Cái gì là yêu nghiệt tuyệt thế thật sự?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Dù trên người của ngươi có Côn Bằng Thánh Ấn, dễ hiểu thấu Nghịch Thần kiếm ý hơn người khác thì vẫn rất kinh người.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Sau này sư tôn thói quen sẽ không thấy lạ.
- . . .
Diệp Thiếu Khanh muốn bóp chết hắn.
Y nghiêm khắc nói:
- Luyện, luyện tập cho ta! Một ngày luyện một ngàn kiếm, ngươi bây giờ chỉ có khuôn chứ không thật sự thành công trọn vẹn, phải luyện tới khi nào thành công trọn vẹn mới thôi! Khi thật sự dung hội quán thông thì ngươi mới mở ra cánh cửa tu luyện chiêu thứ hai Trảm Lạc Tinh Thần được! Ngươi luyện được nhanh nhưng không thể kiêu ngạo tự mãn, hiểu chưa?
- Sư tôn, xem bộ dạng của sư tôn điên cuồng như thế trông giống như ghen tị với tài hoa của ta.
- Có sao? Khụ khụ, ngươi suy nghĩ nhiều.
Diệp Thiếu Khanh sửa sang lại nếp áo, lườm Lý Thiên Mệnh một cái rồi xoay người đi, không quên nói:
- Tu luyện tiếp cho ta!
Lý Thiên Mệnh cười tiễn y đi.
Đương nhiên hắn sẽ không kiêu ngạo, Nghịch Thần kiếm ý đến thật tình cờ, bình thường làm gì may mắn được như thế.
Phập!
Bỗng nhiên một thanh trường kiếm màu đen cắm phập dưới chân Lý Thiên Mệnh.
Là thanh trường kiếm đen lúc trước được Diệp Thiếu Khanh cầm trong tay.
- Tặng cho ngươi, thú binh thất giai Hắc Minh Long Kiếm! Thanh kiếm này không có gì đặc biệt, linh khoáng, linh tai đều là tài liệu thiên văn màu tím. Điểm lợi hại duy nhất là có máu của Thánh Ma Thú tam giai Hắc Minh Ma Long. Dù là ta cũng khó khăn chém giết Thánh Ma Thú tam giai, nếu ngươi có thể đào móc ra uy lực của máu Hắc Minh Ma Long sẽ nhận được chỗ tốt từ thanh kiếm vượt sức tưởng tượng của ngươi!
Thú bản mệnh siêu phàm nhập thánh thì gọi là Thánh Ma Thú.
Chiến hồn Thánh Thú đều là thú hồn của Thánh Ma Thú.