Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Không, nó đã không lọt vào mắt của ngươi nổi thì bỏ đi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng, tuy bình thường nhưng ta có thể tạm chấp nhận.
Diệp Thiếu Khanh lên mặt nói:
- Tạm chấp nhận? Nếu trong một tháng mà ngươi luyện thành công kiếm thứ nhất trong Nghịch Thần kiếm ý này thì về sau ta là đồ đệ của ngươi.
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực hỏi:
- Sư tôn nói thật không?
- Ngươi thật sự muốn thử?
- Chơi luôn, ai sợ ai.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Ha ha, ta đã thấy nhiều kẻ vô tri, cho rằng chiến quyết từ Thiên Ý trở lên không khó giống như ngươi, cuối cùng đều chảy nước mắt ngu xuẩn trước mặt ta.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhưng ta đã sẵn sàng thu tông lão làm đồ đệ.
Diệp Thiếu Khanh không tin:
- Chờ xem.
Y bá khí nói:
- Đi, ra ngoài, lên núi cao, trên sông, ta sẽ cho ngươi xem cái gì là Nghịch Thần kiếm ý thật sự.
- Có khi nào sư tôn lo thua ta nên cố ý chỉ bậy không?
Diệp Thiếu Khanh nhếch mép nói:
- Vớ vẩn, ta mà sợ ngươi à? Buồn cười nhất đời.
Hai người đến chân núi Thanh Long Kiếm Phong.
Dọc đường đi gặp đệ tử, hoàng sư Thanh Long Kiếm Phong đều vái chào Diệp Thiếu Khanh, xem ra y đã hoàn toàn nắm giữ Thanh Long Kiếm Phong.
- Nhìn kỹ đây!
Một thanh kiếm nằm trong tay Diệp Thiếu Khanh.
- Nghịch Thần kiếm ý vốn là chiến quyết vượt qua Thiên Ý, ta vẫn đang dùng nó. Hôm nay biểu thị cho ngươi phiên bản đã bỏ một nửa ẩn ý chiến quyết Thiên Ý, cho ngươi cảm nhận ảo diệu của đường kiếm này. Ta đã thấy kiếm pháp của ngươi, người đơn giản hóa kiếm pháp cho ngươi là kỳ tài, vì muốn biến chiến quyết Thiên Ý thành chiến quyết cấp Nguyên rất khó khăn, ta không làm được. Nên ta ít chỉnh sửa đơn giản hơn, nghĩa là Nghịch Thần kiếm ý của ta khó hơn kiếm pháp của ngươi gấp năm lần, thậm chí nhiều hơn. Bản thân nó là chiến quyết cấp Thánh, mạnh hơn chiến quyết Thiên Ý, nếu ngươi tu thành công thì ít nhất mạnh hơn chiến quyết Quy Nhất siêu phàm rất nhiều. Kiếm quyết như vậy mà ngươi còn dám đánh cuộc với ta, thật là không biết trời cao đất rộng.
Diệp Thiếu Khanh cầm trường kiếm màu đen chỉ về phía núi cao sông lớn đằng trước.
Lý Thiên Mệnh chú ý thanh kiếm này.
Đó là thanh trường kiếm màu đen, chuôi kiếm là đầu rồng đen, mắt rồng đỏ như máu, lấy mắt rồng làm trung tâm, có tổng cộng mấy trăm sợi máu lan tràn nguyên thanh kiếm. Điều này làm trường kiếm đen trông như có máu thịt, bên trong giăng đầy mạch máu, lấy mắt rồng làm trái tim vận chuyển máu đi khắp thanh kiếm.
Máu trên kiếm đen sâm nghiêm, bá đạo, rộng lớn, khủng bố, chắc là máu của loài thú khổng lồ khủng bố nào đó.
Trên kiếm có nhiều thiên văn màu tím, nói lên nó là thanh thú binh thất giai. Bình thường Diệp Thiếu Khanh không sử dụng thú binh thất giai mà là thánh thú binh.
Diệp Thiếu Khanh đã lấy thanh kiếm này ra thì chắc chắn có lý do riêng.
Liên tưởng đến Diệp Thiếu Khanh mới tặng thanh Nguyệt Ma Trảm Đao cho Lý Khinh Ngữ là đoán được sau này trường kiếm màu đen đó có lẽ sẽ về tay Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh sâu sắc nhận ra thanh kiếm này tuyệt đối có uy lực bùng nổ.
Nhưng Diệp Thiếu Khanh không nhắc tới thì hắn không chủ động hỏi, vì hai sư đồ tập trung chú ý vào kiếm ý của Diệp Thiếu Khanh.
- Sự huyền ảo của Nghịch Thần kiếm ý nằm ở chữ nghịch. Nghịch là một loại ý chí, ý không phục, ý làm trái, ý đánh vỡ quy tắc, càng là ý nghịch thiên sửa mệnh! Nói thật thì Nghịch Thần kiếm ý do tổ tiên của thánh tộc Lý thị của ngươi sáng chế, ngươi có huyết mạch Tiểu Mệnh Kiếp thì có thể dễ dàng hiểu được ý chí đó hơn. Ngươi phải nuôi dưỡng cảm giác trái tim, xuất phát từ tim, nói ngắn gọn là: Xem nhạt sống chết, không phục thì đánh!
- Trần gian, thế giới, vạn vật, thậm chí thượng thần, ức ta, hiếp ta thì lòng ta vẫn cao ngất, lấy sống chết tôi luyện, nghịch thiên sửa mệnh!
- Nghịch nghĩa là không phục, là chiến đấu, là dũng cảm tiến tới, là lòng không sợ sệt, là đánh vỡ quy tắc!
Diệp Thiếu Khanh vừa nói vừa tích súc khí thế của Nghịch Thần kiếm ý trên thanh kiếm trong tay.
Lý Thiên Mệnh rất nghiêm túc quan sát, trong đôi mắt chỉ có thanh kiếm và từng lời Diệp Thiếu Khanh nói.
Nói thật là Lý Thiên Mệnh rất hiểu loại cảm giác này, vì khi Diệp Thiếu Khanh nói, máu tổ tiên thiên thu muôn đời dung hợp trong người hắn đang sôi trào.
Tiểu Hoàng Kê đứng trên vai hắn cũng lộ vẻ cuồng nhiệt, mắt sáng rực.
Hai ngày trước gà con đang nghiên cứu Sinh Tử Tiên Pháp, nhưng kiếm pháp mới này gợi lên đấu chí của nó.
Tiểu Hoàng Kê nói:
- Ta hiểu tâm tình này, đó là mặc kệ ngươi là ai, cường giả nào, thiên địa hay thần ma, ngươi ức hiếp ta thì ta sẽ làm thịt ngươi!
Diệp Thiếu Khanh sửng sốt nhìn gà con, rõ rành rành có tám đốm sao mà khả năng tìm ra điểm mấu chốt ngay trong tích tắc không nên là bản lĩnh của thú bản mệnh.
Diệp Thiếu Khanh nhìn một người một gà, bỗng nhiên hơi chột dạ:
- Khụ khụ, chúng ta tiếp tục.
Nếu trong vòng một tháng bị Lý Thiên Mệnh tu luyện thành công kiếm thứ nhất thì lúng túng.
- Nghe kỹ, Nghịch Thần kiếm ý có bốn kiếm, nhưng cũng có thể tính là một kiếm, bởi vì từ đầu tới đuôi chỉ có một ý chí, đó là ý chí nghịch thần! Nhưng kiếm ý của từng đường kiếm đều là thăng cấp từ cơ sở giống nhau, tương đương với đi một con đường đến cuối, từng đường kiếm tàn nhẫn hơn đường kiếm trước. Lĩnh ngộ một kiếm rồi không thể quên nó, không thể bị giới hạn trong đường kiếm, phải tiếp tục tiến sâu hơn. Mãi khi ý chí nghịch thần của ngươi càng lúc càng mạnh, sức sát thương trong đường kiếm sẽ mạnh dần lên!
Lý Thiên Mệnh nghe hiểu.
Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm có bảy loại ý chí hoàn toàn khác nhau, nhưng Nghịch Thần kiếm ý chỉ có một loại.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy Nghịch Thần kiếm ý khó luyện hơn, vì đi một con đường đến cuối sẽ khó hơn là lĩnh ngộ bảy loại nhiều.
Trong ánh nhìn nóng cháy của Lý Thiên Mệnh, Diệp Thiếu Khanh nheo mắt chỉ về phía núi sông đằng trước:
- Kiếm thứ nhất tên Kiếm Nghịch Sơn Hà, kiếm thứ hai tên Trảm Lạc Tinh Thần, kiếm thứ ba tên Toái Diệt Càn Khôn. Kiếm thứ bốn là đường kiếm cuối cùng, đường kiếm hoàn thành Nghịch Thần kiếm ý, chiến quyết cảnh Thánh thật sự. Tên của nó là Vạn Kiếm Độc Tôn!!!
Lý Thiên Mệnh nhớ kỹ, hắn có chút ý tưởng.
Từ núi sông đến ngôi sao rồi tới nghiền nát vũ trụ, sau cùng đập nát tất cả, một mình đứng trên muôn kiếm.
Đây là quá trình trưởng thành, đối thủ mình chống lại và chiến đấu sẽ càng lúc càng mạnh, càng lúc càng đáng sợ.
Nghịch Thần kiếm ý ý chí ngập trời, lấy thân thể phàm nhân nghịch thiên sửa mệnh, xem nhạt sống chết, không sợ chiến đấu.
Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm đến cuối cùng là muốn cho trời phán xét, Nghịch Thần kiếm ý thì ngược lại, lấy thân thể phàm nhân khiêu chiến núi sông, ngôi sao, vũ trụ, thần ma.
Quyết chiến ở Diễm Đô, tâm tình của Lý Thiên Mệnh lúc ấy phù hợp với ý chí của Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm.
Nhưng bây giờ, hắn đến Đông Hoàng tông, bắt đầu lại từ đầu, kiếp nạn Tiểu Mệnh Kiếp bùng nổ, số phận đã phán xét, chỉ có ba năm quyết định sống chết.
Với tiền đề đó, làm con cháu của thánh tộc Lý thị, đối mặt kiếm pháp nghịch thiên sửa mệnh do tổ tiên sáng tạo, Lý Thiên Mệnh càng có thể kéo cộng hưởng từ huyết mạch càng mãnh liệt hơn.
Oong oong oong!
Diệp Thiếu Khanh chưa ra kiếm nhưng Lý Thiên Mệnh đã sôi sục máu nóng.
Diệp Thiếu Khanh hét to một tiếng:
- Xem kỹ!
Sau đó một kiếm chém xuống.
Nghịch Thần kiếm ý, Kiếm Nghịch Sơn Hà.
Đường kiếm đột nhiên bùng nổ, khiến Lý Thiên Mệnh cảm nhận da đầu tê dại không phải đến từ uy lực mà là ý chí của kiếm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đường kiếm động trời, núi cao run rẩy, sông chảy ngược, kiếm vụt qua, núi non chấn động.
Oong!
Đường kiếm xẹt qua, vạn vật thiên địa tĩnh lặng.