Thái Cực Phong.
Vũ Văn Thánh Thành ngoắc thiếu niên đang tu luyện:
- Lý Huyễn Thần.
Lý Huyễn Thần đứng lên, vội vàng cùng Vũ Văn Thánh Thành lẻn vào một mật thất.
Lý Huyễn Thần ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt, gã vốn tưởng Vũ Văn Thánh Thành có thể nghiền áp mình và Lý Thiên Mệnh, kết quả là Vũ Văn Thánh Thành bị đánh bầm dập.
Đến bây giờ trên mặt Vũ Văn Thánh Thành còn có vết máu, sắc mặt ủ rũ, đi đến đâu cũng gặp những ánh nhìn khác lạ.
Tiếng tăm thiếu tông chủ thiên tài Lý Thiên Mệnh giờ đây đã uy chấn Đông Hoàng quần sơn.
Ra ngoài nghe ngóng toàn là lời cười nhạo Vũ Văn Thánh Thành, bên thánh tộc Lý thị bây giờ không có ai là không phục Lý Thiên Mệnh.
Lý Huyễn Thần hỏi:
- Có chuyện gì vậy Thánh Thành?
Vũ Văn Thánh Thành hỏi:
- Còn nhớ lời lúc trước ngươi đã nói không?
Lý Huyễn Thần hỏi:
- Về sự kiện Lý Khinh Ngữ? Yên tâm, ta chuẩn bị một kế hoạch kín đáo cho ngươi rồi, mọi thứ đã sẵn sàng.
Lý Huyễn Thần không cam lòng từ bỏ Côn Bằng Thánh Ấn.
Vũ Văn Thánh Thành hỏi:
- Ngọn gió đông của ngươi là cơ hội mang Lý Khinh Ngữ đi ra?
Lý Huyễn Thần nói:
- Đúng vậy, cơ hội dẫn ra Đông Hoàng tông.
Mắt Vũ Văn Thánh Thành sáng rực, nói cho Lý Huyễn Thần biết cuộc đối thoại của gã và Tô Vô Ưu ngày hôm qua.
Mắt Lý Huyễn Thần cũng sáng như đèn:
- Được đấy!
- Thế nào?
Lý Huyễn Thần kích động nói:
- Mấy ngày nay ta có hỏi thăm, Lý Khinh Ngữ ở trong Vô Ưu Minh chỉ có một đồng bạn quan hệ tạm được tên là Quách Tiểu Phù, đó là một đệ tử ngoại môn mới thăng lên nội tông, không quyền không thế không bối cảnh, trước đây bọn họ từng cùng đi chấp hành nhiệm vụ.
- Sau đó thì sao?
Lý Huyễn Thần nói:
- Lý Khinh Ngữ đã lâu không chấp hành nhiệm vụ của Vô Ưu Minh, chúng ta có thể kêu Vô Ưu tỷ hỗ trợ hoạt động, cũng giải quyết Quách Tiểu Phù, khiến nàng ta hẹn Lý Khinh Ngữ đi ra. Lý Khinh Ngữ khá tin tưởng Quách Tiểu Phù, chờ Lý Khinh Ngữ rời khỏi Đông Hoàng tông là lúc cho ngươi xuống tay!
Mắt Vũ Văn Thánh Thành sáng rực:
- Có Vô Ưu tỷ trợ giúp, chúng ta vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, giải quyết Quách Tiểu Phù này thì có lẽ sẽ thành công thật. Dù sao còn lâu mới vào Thái Nhất Tháp, Lý Khinh Ngữ sẽ không ở yên một chỗ mãi. Bây giờ đều tập trung chú ý vào Lý Thiên Mệnh, sẽ không ai để ý tới nàng.
Vũ Văn Thánh Thành càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện.
Lý Huyễn Thần nói:
- Nói thật là có thể thử xem.
Vũ Văn Thánh Thành hỏi:
- Sau khi xong chuyện thì làm sao đây?
Lý Huyễn Thần cười nói:
- Thì nhờ vào thứ tốt ta đã chuẩn bị cho ngươi.
- Thứ tốt gì?
- Vô Ưu Quả, có thiên văn màu chàm, ta bỏ số tiền lớn nhờ người ta mua, có thể làm người ta quên ký ức ngắn ngủi, dùng số lượng nhiều sẽ bị sốt hỏng óc biến thành đần ngốc.
Vũ Văn Thánh Thành hiểu ý của Lý Huyễn Thần ngay.
- Cho nên sau khi ta làm xong có thể không cần giết nàng, khiến nàng biến thành đồ ngốc, tìm một chỗ ở bên ngoài nhốt nàng, khiến nàng trở thành cấm luyến của ta, không ai tìm thấy?
Lý Huyễn Thần nói:
- Đúng vậy! Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng thanh danh của ngươi, cũng không mang đến rắc rối gì. Sau đó giết Quách Tiểu Phù là hai người sẽ mất tích luôn.
Lý Huyễn Thần biết Vũ Văn thế gia muốn giết Lý Thiên Mệnh trong Thái Nhất Tháp, không sao cả, gã giúp Vũ Văn Thánh Thành trút giận thì sẽ có quan hệ tốt hơn với Vũ Văn thế gia. Vậy thì gã càng có khả năng lấy Côn Bằng Thánh Ấn, chứ không phải bị Vũ Văn thế gia trực tiếp phá hỏng.
Hơn nữa Lý Huyễn Thần đã từng hứa hẹn nên không dám nuốt lời, gã hiểu rõ tính nhỏ nhen ghi hận của Vũ Văn Thánh Thành.
Vũ Văn Thánh Thành tuyệt đối không thỏa mãn để Vũ Văn Trấn Tinh giết Lý Thiên Mệnh, gã càng muốn tự mình trả thù hai huynh muội, không chỉ riêng Lý Thiên Mệnh mà còn có Lý Khinh Ngữ.
Trong mật thất, đôi mắt của Vũ Văn Thánh Thành như thú hoang:
- Lý Khinh Ngữ, có Vô Ưu Quả, sau này ngươi sẽ thành đồ ngốc, muốn chết cũng khó!!!
Hôm nay, Lý Thiên Mệnh đi ra từ đất tổ Lý thị để tu luyện, đi tới Thanh Long Kiếm Phong.
Lý Khinh Ngữ đứng trước cửa Kiếm Cung, tay cầm binh khí mới.
Đó là một thanh đao mảnh nhưng dài hơn và mỏng hơn Minh Nguyệt Nhẫn, nguyên thanh đao thiên hướng màu đen, nhìn từ xa khiến người rợn tóc gáy.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Kiếm đâu ra vậy?
Tâm tình của Lý Khinh Ngữ rất tốt, nâng niu binh khí trong tay:
- Sư tôn tặng, gọi là Nguyệt Ma Trảm Đao, thú binh thất giai.
Minh Nguyệt Nhẫn của nàng là món quà Lý Du tặng cho, sử dụng đã lâu.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Thật hâm mộ, lão Diệp thiên vị quá, chỉ tặng cho muội không tặng cho ta. Không được, ta tìm lão Diệp đòi quà!
Lý Khinh Ngữ nói:
- Ca, ta đoán sư tôn cũng chuẩn bị cho ca. Hai ngày nay sư tôn dạy cho ta một loại chiến quyết Quy Nhất siêu phàm tên là Ngân Hà Lạc Nguyệt đao pháp, ta cảm giác rất lợi hại.
- Cảm giác có sư tôn chỉ dạy như thế nào?
- Một câu thôi, như hổ thêm cánh.
- Ha ha, rồi học chiến quyết sao rồi?
- Sư tôn nói ta là kỳ tài tuyệt thế, thật ra ta đã che giấu bốn phần năm, sắp học được trọn vẹn rồi. Ta phỏng chừng không bao lâu sau sẽ bước vào Quy Nhất cảnh đệ lục trọng.
Lý Khinh Ngữ hơi không thói quen mình có được Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp đem lại thiên phú siêu đẳng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thanh niên lợi hại dữ, ca chờ sau này muội trở thành cường giả nghịch thiên, khi đó nhớ bảo kê cho ca.
Lý Khinh Ngữ xì cười:
- Không thành vấn đề, ta bảo đảm sẽ đứng nhìn người ta đánh ca la làng luôn.
- Tàn nhẫn, muội không có tình thân sao?
Lý Khinh Ngữ đẩy hắn:
- Mau đi đi, sư tôn chờ ca lâu rồi.
Sau khi Lý Thiên Mệnh đi vào Thanh Long Kiếm Cung, Lý Khinh Ngữ cắn môi son, khóe môi cong lên, vào núi rừng tiếp tục luyện tập binh khí mới của mình.
- Thật ra ta đã có dự cảm đời này chỉ cần đuổi theo ca, cố gắng không bị tuột lại thì thành tựu của ta chắc chắn không kém.
Nguyệt Ma Trảm Đao chỉ về phía một hướng, ánh trăng bao phủ, đao quang tàn phá.
. . .
Cùng lúc đó, Lý Thiên Mệnh bước vào Thanh Long Kiếm Cung, một nam nhân đứng im đưa lưng về phía hắn.
Lý Thiên Mệnh châm chọc:
- Sư tôn đang làm dáng trai đẹp à?
Nào ngờ Diệp Thiếu Khanh vụt ngoái đầu.
Keng!
Y chỉ một cái, trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh thấy một luồng kiếm khí khủng bố bắn ra.
Kiếm ý đó ý chí nghịch thiên, bàng bạc hùng dũng, ý chí nghiền nát tất cả, nghịch loạn thiên địa.
Lý Thiên Mệnh cảm giác mình sắp bị một kích giết ngay.
Kiếm ý này quá đáng sợ.
Lý Thiên Mệnh rất khó miêu tả cảm giác đó, chỉ có thể nói kiếm quang này chỉ về phía nào thì đẳng cấp, tôn ti, quyền thế, mọi thứ đều vỡ nát.
Đường kiếm này làm nghịch loạn thần tan.
Mãi khi kiếm ý suýt giết Lý Thiên Mệnh thì Diệp Thiếu Khanh mới dừng lại.
Thiên địa tĩnh lặng.
Trán Lý Thiên Mệnh vã mồ hôi lạnh.
Diệp Thiếu Khanh rụt ngón tay về gần sát mặt, thổi nhẹ:
- Người trẻ tuổi, cảm nhận được chưa?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đã cảm nhận được, sư tôn muốn mưu sát đồ đệ ruột.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Ngu dốt, ta đang hỏi ngươi có cảm nhận được chỗ cường đại từ Nghịch Thần kiếm ý của ta không?
- Cũng thường thôi, sao vậy? Sư tôn định truyền dạy cho ta?
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh cảm nhận kiếm ý kia rất đáng sợ, ít nhất đường kiếm vừa rồi đã bao gồm sức mạnh vượt qua Tiêu Tan trong Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, có thể nói là không cùng đẳng cấp.
Tuy Tiêu Tan cũng rất mạnh nhưng ý chí đường kiếm kia còn có siêu thoát.