Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 374 - Chương 374 - Ta Sợ (Tt)

Chương 374 - Ta sợ (tt)
Chương 374 - Ta sợ (tt)

Quách Tiểu Phù không dám quay đầu xem Lý Khinh Ngữ, vì nàng ta biết chắc chắn Lý Khinh Ngữ đã rõ.

- Cầu xin các ngươi, ta sợ!

Quách Tiểu Phù quỳ dưới đất, trán liên tục đập xuống đá vụn dưới chân.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Âm thanh dập đầu đó khiến Lý Khinh Ngữ rất khó chấp nhận.

- Dùng phụ mẫu của Tiểu Phù uy hiếp nàng dụ dỗ ta đi ra, Lý Huyễn Thần, ngươi tồi tệ như vậy là muốn làm cái gì?

Khi Lý Khinh Ngữ nói chuyện đã rút thú binh thất giai Nguyệt Ma Trảm Đao ra từ nhẫn tu di.

Có vị huynh đệ như Lý Thiên Mệnh, sau khi thức tỉnh thiên phú nghịch thiên thì tâm cảnh của Lý Khinh Ngữ hoàn toàn thay đổi.

Đối mặt âm mưu như vậy, ý nghĩ đầu tiên của nàng không phải chạy trốn, không phải sợ hãi mà là chiến đấu.

Lý Khinh Ngữ vừa nói vừa liếc qua Quách Tiểu Phù một cái.

Nói thật là tim Lý Khinh Ngữ rất đau, hình ảnh này làm nàng nhớ đến Lý Vô Địch.

Cùng là bị người thân thiết nhất bán đứng, hại mình rơi vào cảnh nguy hiểm.

Dù phụ mẫu của Quách Tiểu Phù bị uy hiếp, nhưng Lý Khinh Ngữ cảm thấy Quách Tiểu Phù nên tin tưởng chính mình, nàng sẵn lòng cùng Quách Tiểu Phù giải quyết chuyện này.

Bị bằng hữu bán đứng, dù với lý do gì thì trong lòng vẫn khó chịu.

Đặc biệt khi liên tưởng đến chuyện của phụ thân thì trong lòng Lý Khinh Ngữ càng bùng cháy lửa giận.

Ánh trăng bao phủ trên người Lý Khinh Ngữ, màu con ngươi dường như nhạt dần.

Đột nhiên sau lưng Lý Khinh Ngữ vang lên giọng nói non nớt nhưng sâu trầm:

- Lý Khinh Ngữ, vấn đề này nên hỏi ta!

Lý Khinh Ngữ ngoảnh lại nhìn. Một thiếu niên non nớt bước ra từ núi rừng sau lưng nàng, tuy vóc dáng cao lớn nhưng nhìn ra được tuổi còn trẻ.

Gã mặc áo trắng, thoạt trông phong độ phiên phiên, nhưng gã dùng ánh mắt đắc ý nhất, hung hăng nhất không kiêng nể gì đánh giá Lý Khinh Ngữ.

- Vũ Văn Thánh Thành?

Lý Khinh Ngữ nhếch mép, tay trái càng siết chặt Nguyệt Ma Trảm Đao, ba vầng trăng khuyết trên cây đao đã hiện ra.

- Đúng vậy, là ta!

Lý Khinh Ngữ biểu hiện bình tĩnh, không chút sợ hãi:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Điều này khiến Vũ Văn Thánh Thành hơi khó chịu, gã háo hức muốn nhìn Lý Khinh Ngữ run cầm cập quỳ trước mặt mình, giống như Quách Tiểu Phù vậy.

- Ta muốn trả thù ngươi, cho ngươi và Lý Thiên Mệnh trả giá đắt gấp vạn lần vì từng khi nhục ta! Ta muốn cả đời ngươi sống dưới bóng ma của ta! Ta muốn ngươi thành đồ khờ khạo, thành cấm luyến của ta, từ đây về sau kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay! Ta muốn ngươi muốn chết cũng không được! Tiếp theo, mãi đến khi ngươi chết già đều sẽ sống trong ác mộng, trừ phi ngươi hầu hạ ta thật tốt, làm ta vừa lòng thì ta có lẽ sẽ khai ân cho ngươi dễ thở.

Vũ Văn Thánh Thành từng bước tiến lên, càng nói càng kích động.

Vũ Văn Thánh Thành giao phong với Lý Thiên Mệnh, những hình ảnh thất bại cộng với ánh mắt thất vọng của phụ thân tụ lại với nhau, cộng với sự lạnh lùng của Lý Khinh Ngữ giờ phút này làm lửa giận cuộn trào trong lòng gã.

Lý Khinh Ngữ nói:

- Ngươi nói sai rồi, chỉ có ngươi khi nhục người ta, làm gì có ai khi nhục ngươi được? Muốn trách thì trách thực lực của ngươi không tốt mà cả gan làm loạn, tự rước lấy nhục.

Từ hôn lễ của Lý Kim Xán, đến Vũ Văn Thánh Thành chủ động ra tay ở Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, rồi tới chiến trường Trầm Uyên gã cứng rắn muốn cướp Thần Nguyên, có lần nào mà gã không tự đại kiêu căng, tự rước lấy nhục?

Tiếc rằng Vũ Văn Thánh Thành không chịu thừa nhận sự thật đó, gã muốn làm chuyện hủ bại luân thường nên cố gắng kiếm cớ cho mình.

Vũ Văn Thánh Thành dần nóng nảy hơn:

- Câm mồm! Huyết mạch Chí Tôn thánh tộc Lý thị sắp tuyệt dòng giống của ngươi thì có tư cách gì nhìn ta bằng ánh mắt đó? Lý Khinh Ngữ, ta rất muốn biết khi ta lột sạch đồ của ngươi ra thì phải chăng ngươi còn có thể kiêu ngạo như vậy trước mặt ta?

Mấy ngày nay đối với Vũ Văn Thánh Thành tự cho mình rất cao thì gã đã phải chịu đựng bị giẫm đạp tôn nghiêm nhiều lần, rất hậm hực.

Gã muốn giải phóng tất cả.

Đối mặt ánh mắt nóng cháy của Vũ Văn Thánh Thành, mặt Lý Khinh Ngữ vẫn lạnh băng.

- Bộ dạng của ngươi không xứng là thành viên Vũ Văn gia tộc, chỉ như chó hoang bị chọc giận ven đường, bất lực sủa to mồm.

Lý Khinh Ngữ nói câu này làm Vũ Văn Thánh Thành tức hộc máu.

Tại sao?

Vì bị nói trúng tim đen, hình dung quá chính xác.

Vũ Văn Thánh Thành gầm lên, đạp bước tiến tới trước:

- Lý Khinh Ngữ!!!

- Ngươi không cần hăm dọa ta, ta không sợ các ngươi. Vũ Văn Thánh Thành, ta đã đến đây thì các ngươi đừng khó xử Tiểu Phù, trước tiên truyền lệnh thả phụ mẫu của nàng ra, ta đi theo các ngươi.

Lý Khinh Ngữ siết chặt Nguyệt Ma Trảm Đao, liếc qua thiếu nữ kia.

Đời người khó khăn, không có quyền không có thế, dù cố gắng nhiều hơn nữa thì được ích gì?

Không phải ai đều được may mắn thật sự nghịch thiên sửa mệnh, đa số người đều thành con kiến cho con cháu quyền quý đùa giỡn.

Lý Huyễn Thần đứng một bên cười nói:

- Được thôi, Quách Tiểu Phù, ngươi đi trước.

Quách Tiểu Phù tưởng đâu mình nghe lầm, nàng cho rằng Lý Khinh Ngữ sẽ oán hận mình.

Nhưng Lý Khinh Ngữ một mình chống chọi, cho Quách Tiểu Phù đi trước, còn kêu bọn họ thả phụ mẫu của nàng ta trước.

Quách Tiểu Phù đứng lên, rơi lệ như mưa:

- Khinh Ngữ.

- Tiểu Phù, không sao, ngươi đi trước . . .

Phập!

Khi Quách Tiểu Phù mắt ngấn lệ nhìn Lý Khinh Ngữ thì một cây trường thương màu vàng với mũi thương dính đầy máu đâm ra đằng trước người nàng.

Một kích mất mạng!

Quách Tiểu Phù cúi đầu nhìn, thế giới dần nhạt nhòa.

Mặt Quách Tiểu Phù trắng bệch giơ tay hướng Lý Khinh Ngữ:

- Khinh Ngữ . . . cứu ta . . . cứu ta . . . ta sợ . . .

Xoẹt!

Lại một tiếng, mũi thương bị rút ra ngoài.

Quách Tiểu Phù trợn to mắt sợ hãi nhìn hướng Lý Khinh Ngữ rồi mềm nhũn ngã xuống đất.

Thân thể gầy yếu cuộn tròn như con mèo hoang chết thảm nơi góc đường.

Thú bản mệnh của Quách Tiểu Phù lao ra, hốt hoảng chạy trốn, nhưng một con Côn Bằng mười sáu cánh vàng và một con Bát Tí Thao Thiết đã lao ra trước.

Hai con thú khổng lồ xé con thú bản mệnh tội nghiệp thành hai nữa.

Trong khoảnh khắc đó, máu chảy thành sông.

Thời gian như yên lặng vào giây phút này.

Nụ cười sung sướng, dữ tợn của Lý Huyễn Thần và Vũ Văn Thánh Thành, câu ‘ta sợ’ cuối cùng của Quách Tiểu Phù tựa như một vạn thanh kiếm đâm vào người Lý Khinh Ngữ.

Lý Khinh Ngữ hít thở khó khăn, nàng gồng mình thở dốc, nhưng hình ảnh này, hai chữ kia làm người nàng lạnh lẽo, da đầu tê dại.

Lý Khinh Ngữ ôm ngực, từ bao giờ đôi mắt của nàng biến thành hai vầng trăng sáng.

Không có tình cảm, không có đau đớn.

Chỉ có lạnh băng, chỉ có giết chóc.

Lý Huyễn Thần, Vũ Văn Thánh Thành treo nụ cười nghiền ngẫm, cười dâm tới gần nàng.

- Lý Khinh Ngữ, tiếp theo đến lượt ngươi.

Vèo!

Lý Khinh Ngữ thả lỏng bàn tay siết chặt, mi mắt khép.

Không ai thấy Nguyệt Ma Trảm Đao trong tay nàng chấn động một ngàn lần trong tích tắc.

- Tiểu Phù, xin lỗi, sẽ cho ngươi yên nghỉ.

Dưới ánh trăng, Nguyệt Ma Trảm Đao của nàng lóe bóng sáng cùng với trăng trên cao phản chiếu lẫn nhau.

. . .

Chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.

Hôm nay là ngày Thái Nhất Tháp mở ra.

Đông Hoàng tông đã đợi suốt một tháng.

Tranh phong Thái Nhất Tháp lần này có nhiều điều bất ngờ, đã định sẵn tràn đầy đặc sắc.

Hôm nay, trời còn chưa sáng đã có hơn mười vạn người tụ tập ở chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.

Chỗ quyết đấu hôm nay tuy ở Thái Nhất Tháp nhưng chiến trường Đông Hoàng thứ nhất là nơi xem cuộc chiến tốt nhất.

Một tháng này rất giày vò, nên vừa tới ngày hôm nay, Thái Nhất Tháp chưa mở ra mà chiến trường Đông Hoàng thứ nhất đã nhộn nhịp, người đông như biển.

Giống như chảo nước sôi sùng sục, lửa còn đốt dưới đáy chảo.

Trong Đông Hoàng tông chỉ riêng nội tông đã hơn mười ngàn người, nên rất khó tìm vị trí xem cuộc chiến ở khoảng cách gần.

Điện khanh Viên Hồn Thiên của Thanh Long Kiếm Phong phải ỷ vào thân phận mới tìm được chỗ ngồi tốt một chút, càng không nói tới đệ tử khác.

Bình Luận (0)
Comment