Lý Thiên Mệnh nói:
- Dạo này nghe nói Tô Vô Ưu là mỹ nhân đệ nhất Đông Hoàng tông.
- Rồi sao?
- Lần trước đánh với Tô Y Nhiên thì ta có xem thử.
- Đẹp không?
- So với muội thì như phân chó.
Khương Phi Linh cắn môi nói:
- Ca ca thật thô lỗ.
- Thích ta thô lỗ không?
- . . .
Khương Phi Linh phát hiện hắn càng lúc càng ba chấm.
Lý Thiên Mệnh cười xấu xa:
- Có phải cảm giác tiết tháo của mình đang rung rinh?
Khương Phi Linh chu môi hờn dỗi:
- Ôi, kệ ca ca! Một mình đi Thái Nhất Tháp đi, chúc ca ca bị đánh!
- Đừng!
Lý Thiên Mệnh kéo lại, Khương Phi Linh không trốn thoát vòng tay của hắn được.
Lý Thiên Mệnh ôm Khương Phi Linh vào lòng, nhìn Thiên Linh Chi Luyến đeo trên người nàng.
Đá quý màu tím sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Khi ngẩng đầu lên, mắt hắn giao nhau với tia mắt run nhẹ của nàng.
Khương Phi Linh cúi đầu hỏi:
- Thật sự đẹp?
- Đẹp thật.
Hai chữ này đã bao gồm mọi thứ Lý Thiên Mệnh muốn nói.
Từ bề ngoài đến tâm hồn, từ xa lạ đến va chạm tâm linh, từ nắm tay nhau đến cùng sống cùng chết.
Đây là duyên phận, đây là bảo vệ một đời.
- Linh Nhi muốn biết phụ mẫu ruột của mình là ai không?
- Muốn.
- Vậy chờ ngày nào đó ta sẽ tìm họ cho muội.
. . .
Ngày nọ, Lý Thiên Mệnh đang nghiên cứu Toái Diệt Càn Khôn thì Lý Khinh Ngữ bỗng nhiên tìm đến.
- Ca, ta ra ngoài chơi hai ngày.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Qua vài ngày là tranh phong Thái Nhất Tháp rồi, muội không định xem sao?
Lý Khinh Ngữ mỉm cười nói:
- Đương nhiên xem chứ, ta rất nhanh sẽ trở về, tuyệt đối không bỏ qua cảnh ca đại sát bốn phương.
Gần đây Lý Khinh Ngữ tiến bộ rất nhiều, thiên phú của Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp hoàn toàn bày ra, gần như bắt kịp Lý Thiên Mệnh.
Đến hôm nay nàng đã đột phá Quy Nhất cảnh đệ thất trọng.
Lý Thiên Mệnh dặn dò:
- Chú ý an toàn.
Lý Khinh Ngữ không bày ra Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp trước mặt người ngoài, tầm mắt mọi người đều tập trung vào Lý Thiên Mệnh, hầu như không có người chú ý nàng. Đặc biệt trong khoảng thời gian Lý Thiên Mệnh nổi bật, Lý Khinh Ngữ như người trong suốt, bản thân nàng không hay biết trong góc tối đã có người rình rập mình.
- Yên tâm, ta không phải người nổi tiếng như ca, đi đâu cũng chọc người ta chú ý. Có một bằng hữu trong Vô Ưu Minh nhờ ta giúp chút chuyện nhỏ, đi chỗ cũng gần, chốc lát sẽ về. Ca lo chuẩn bị cuộc chiến đi!
Lý Khinh Ngữ nói xong cười toe chạy đi.
Lý Thiên Mệnh nhìn bóng lưng nàng đi khuất, cảm khái:
- Nha đầu này chạy nhanh thật, hình như gần đây hoạt bát hơn nhiều.
Khương Phi Linh tự hào nói:
- Đương nhiên rồi, không nhìn xem là ai ra tay?
Có một nửa thời gian Khương Phi Linh ở bên Lý Khinh Ngữ, vật họp theo loài, Khương Phi Linh là người đơn giản mà vui vẻ nên cảm nhiễm luôn Lý Khinh Ngữ.
Lý Thiên Mệnh giơ ngón tay cái:
- Lợi hại. Mà Khinh Ngữ có bằng hữu trong Vô Ưu Minh à?
Lý Thiên Mệnh còn tưởng Lý Khinh Ngữ luôn lẻ loi cô độc.
Khương Phi Linh nói:
- Trước khi ca ca đến thì Khinh Ngữ đặc biệt khắc khổ tu hành, thường vào chiến trường Trầm Uyên và chấp hành nhiệm vụ tông môn, kiếm tài nguyên tu luyện, nếu không thì nàng ta đã chẳng tham gia Vô Ưu Minh. Bằng hữu kia hình như tên Quách Tiểu Phù, là đệ tử từ ngoại môn thăng lên nội tông, hai người quan hệ tạm được, thường cùng nhau đi tôi luyện.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Là người quen thì tốt, muội ấy nên quen nhiều bằng hữu, mở rộng cõi lòng, sau này tương lai tươi sáng.
Lý Thiên Mệnh sẵn lòng gánh vác trách nhiệm nặng nề phục hưng thánh tộc Lý thị, hấp dẫn tất cả công kích, nghênh chiến thiên hạ. Nếu có ngày hắn có thể trở thành cây to của gia tộc thì sẽ cho Lý Khinh Ngữ hóng mát dưới tán cây, yên ổn trưởng thành.
Nhưng Lý Thiên Mệnh đã quên một điều.
Cây giống nép mình dưới cây to thiếu ánh mặt trời thì khó lớn lên, ngược lại cây nhỏ rèn luyện trong mưa gió mới lớn lên thành cây to chọc trời.
. . .
- Tiểu Phù, sắp đến quê hương Phù Lăng trấn của ngươi chưa?
Đêm nay có trăng tròn, Thái Bạch Côn Bằng bay nhanh dưới ánh trăng, đôi cánh giương rộng, nhìn từ dưới đất thì Côn Bằng trên trời tựa như vầng trăng thứ hai.
Mái tóc dài màu xám nhạt của Lý Khinh Ngữ bay dưới ánh trăng, theo thời gian trôi qua, màu tóc của nàng dần thành màu trắng ngà. Nhưng vì Lý Thiên Mệnh quá bắt mắt nên không ai chú ý đến nàng.
- Sắp rồi, vượt qua ngọn núi phía trước là đến.
Nói chuyện là một thiếu nữ mặc đồ màu xám trắng, bề ngoài bình thường, màu da không quá trắng, dưới gò má có vài vết sẹo, hiển nhiên đã trải qua nhiều lần đấu tranh.
Thiếu nữ khác biệt rõ rệt với đám con cháu tông lão trong Đông Hoàng tông, có thể nhìn ra nàng đơn thuần dựa vào cố gắng và cứng cỏi mới trở thành đệ tử nội tông.
Lý Khinh Ngữ quan tâm hỏi:
- Tiểu Phù, sao ngươi cứ cúi đầu? Có phải khó chịu không?
Quách Tiểu Phù lắc đầu liên tục, mắt mơ hồ nói:
- Không có gì.
Lý Khinh Ngữ hỏi:
- Không sao đâu, tuy bọn chúng bắt cóc phụ mẫu của ngươi nhưng ngươi đã nói cho bọn họ thấy thân phận đệ tử Đông Hoàng tông của ngươi là họ sẽ thả người ngay đúng không?
Quách Tiểu Phù lặp lại:
- Đúng vậy, phụ mẫu của ta đắc tội băng cướp núi, nhưng cướp núi nghe nói ta là đệ tử Đông Hoàng tông thì không dám ra tay.
Lý Khinh Ngữ dịu dàng an ủi:
- Vậy thì tốt rồi, ngươi yên tâm, gần đây ta có tiến bộ, ta có thể giúp ngươi đối phó cướp núi Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng.
Quách Tiểu Phù quay đầu đi, tia mắt lấp lóe hoảng hốt:
- Ừ, cảm tạ ngươi, Khinh Ngữ.
Lý Khinh Ngữ chỉ thấy hơi lạ, nhưng Quách Tiểu Phù luôn là người đa sầu đa cảm, đôi khi rất cứng cỏi, nhưng có lúc yếu đuối. Cũng vì cá tính đó nên hai thiếu nữ mới chơi thân trong Vô Ưu Minh.
Nhiều người trong liên minh coi thường thân phận của Lý Khinh Ngữ, cười nhạo trình độ huyết mạch Chí Tôn của nàng, chỉ có Quách Tiểu Phù là tôn sùng thánh tộc Lý thị.
Với đa số đệ tử nội tông thì thân phận của Quách Tiểu Phù thấp hèn, nhưng trừ nàng ta ra, không ai muốn đi du lịch rèn luyện với Lý Khinh Ngữ.
Lý Khinh Ngữ không có nhiều bằng hữu, nên nàng đặc biệt quý trọng.
Ngay lúc này, Thái Bạch Côn Bằng lướt qua một ngọn núi.
Quách Tiểu Phù nói nhanh:
- Tới rồi, chúng ta xuống đi.
- Được.
Lý Khinh Ngữ và Thái Bạch Côn Bằng liên kết tâm linh, Sóc Nguyệt vỗ cánh từ trên trời nhanh chóng giáng xuống mặt đất.
Vèo!
Sóc Nguyệt khép cánh lại, làm dấy lên nhiều cát bụi dưới đất.
Dưới ánh trăng, nhiều cây cối đung đưa phát ra tiếng rào rào, dường như ẩn giấu nhiều bóng quỷ.
Lý Khinh Ngữ leo xuống dưới, nhìn bốn phía đồng không mông quạnh, nghi hoặc hỏi:
- Nơi này có ai đâu? Tiểu Phù, ngươi nói cướp núi bá chiếm thành trấn của quê hương ngươi mà? Nơi này đâu phải thành trấn?
Quách Tiểu Phù đứng trước mặt Lý Khinh Ngữ, không biết vì sao bờ vai gầy run run.
Quách Tiểu Phù bỗng nghẹn ngào nói bằng giọng tan nát cõi lòng:
- Khinh Ngữ! Ta có lỗi với ngươi, kiếp sau sẽ trả lại món nợ của ngươi!
Quách Tiểu Phù vừa nói vừa chạy nhanh lên trước, bỏ lại Lý Khinh Ngữ.
Trong núi rừng phía trước bỗng có một thiếu niên mặc trường bào vàng nhạt lao ra, tay cầm cây thương hai mũi nhọn, ánh mắt âm trầm, khóe môi treo nụ cười mưu kế thực hiện được, gã chặn trước mặt Quách Tiểu Phù.
Lòng Lý Khinh Ngữ lạnh lẽo:
- Lý Huyễn Thần?
Trong khoảnh khắc này nàng hơi bất ngờ, không hiểu vì sao Lý Huyễn Thần xuất hiện ở đây. Nét mặt của gã thật dữ tợn, như sắp bắt lươn trong rọ.
Khó tin nhất là Quách Tiểu Phù chạy tới, quỳ xuống trước mặt Lý Huyễn Thần, rơi lệ như mưa van xin:
- Lý Huyễn Thần, ngươi hãy nói giùm với nhóm người Tô Vô Ưu là ta đã hoàn thành nhiệm vụ, cầu xin bọn họ thả phụ mẫu của ta ra, cầu xin ngươi!
Câu nói nghẹn ngào chất chứa tuyệt vọng đặc quánh, Quách Tiểu Phù quỳ dưới đất, bờ vai run run, tất cả đã không cần giải thích nhiều.