Nhưng không sao, Diệp Thiên Long vốn hèn nhát, nên gã không biết sự việc mấu chốt.
Diệp Vũ Hề mở miệng nói:
- Vũ Văn Khai Thái.
- Nàng quyết định thế nào?
- Ta chỉ muốn nói rằng các ngươi hơi quá tự tin vào Vũ Văn Thần Đô.
Mắt Vũ Văn Khai Thái nóng bỏng, nói:
- Đó là vì nàng không hiểu quyết tâm của Vũ Văn thế gia chúng ta, không hiểu khát vọng của Thần Đô!
Diệp Vũ Hề nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Khát vọng có thể dùng làm thực lực sao? Trò đùa lớn nhất thế giới! Đông Hoàng tông chúng ta đã rớt xuống hạng năm Đông Hoàng Cảnh. Không nói đến Thánh Thiên Phủ điên cuồng lớn mạnh, có tổng cộng bảy Thánh Thiên Tử, bốn người đều là cảnh giới Thiên Ý. Ba thế lực xếp hạng hai, ba, bốn đều rình rập Đông Hoàng Kiếm, trong bọn họ cũng sinh ra đệ tử cảnh giới Thiên Ý. Chỉ bằng vào một mình Vũ Văn Thần Đô, dù có chút thủ đoạn nhưng hắn làm sao lấy được Đông Hoàng Kiếm trong cuộc chiến Cảnh Vực xuất hiện lớp lớp thiên tài? Cho nên, ngươi muốn hàng phục ta thì đợi khi nào các ngươi lấy được Đông Hoàng Kiếm rồi tính.
- Đó là vì nàng không biết bản lĩnh của Thần Đô. Hơn nữa dù không có Đông Hoàng Kiếm, chỉ cần huynh trưởng của ta tiếp tục tiến bộ thì rồi sẽ có ngày hoàn toàn phá vỡ cân bằng của Tông Lão Hội!
Diệp Vũ Hề cười khẽ:
- Vậy sao? Thế thì ta mỏi mắt mong chờ.
Diệp Vũ Hề nói xong dứt khoát xoay người bước đi, bỏ lại Vũ Văn Khai Thái ánh mắt tối tăm.
- Có đường sống không đi cứ đăm đăm đi đường chết, dù là hồng nhan cũng thành xương trắng.
Vũ Văn Khai Thái đấm vào vách tường bên cạnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một bức tường sụp đổ.
. . .
Ngày Lý Thiên Mệnh đột phá đến Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng quả nhiên chậm hơn năm ngày so với tưởng tượng của hắn.
Hôm nay cách tranh phong Thái Nhất Tháp diễn ra chỉ còn khoảng mười ngày.
- Nửa tháng một trọng cảnh giới đúng là không thể nào làm được, dù sao càng lên cao thì càng khó khăn. Nhưng đối với bất cứ thiên tài Đông Hoàng Cảnh nào, hai mươi ngày một cảnh giới cũng là xưa nay chưa từng có. Nhưng thật ra ta mất hết hai trăm ngày.
Lý Thiên Mệnh nhìn năm chữ đen dữ tợn trên tay phải của mình, đó là chứng minh thân thể đã già hai trăm ngày.
- Mỗi bước đi đều đang chạy đua với thời gian.
Nhưng ý chí tinh thần của Lý Thiên Mệnh mạnh mẽ, không hề sợ hãi, không phải trời sinh gan dạ mà được rèn luyện ra.
Trải qua sống chết nên mới xem nhạt sống chết, dũng cảm tiến tới.
Lý Thiên Mệnh vẫn luôn như vậy, không cam chịu, không nhận thua, không buông bỏ, không cam lòng.
- Còn lại mười ngày, không đủ thời gian đột phá đến Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng. Với thực lực hiện giờ của mình không biết có thể đánh lại đám người Vũ Văn Trấn Tinh không. Nếu đột phá thêm thì càng chắc ăn hơn, nếu không được thì chiến tới cùng.
Tranh phong Thái Nhất Tháp chắc chắn rất hung hiểm, nguy hiểm còn hơn trận chiến với Lý Huyễn Thần.
Nhưng Lý Thiên Mệnh lười băn khoăn nhiều, vì nó vô nghĩa.
- Trên con đường sống chết, ta chỉ cần bảo đảm mình ngày mai mạnh hơn hôm nay là được.
Lý Thiên Mệnh che đậy Kiếp Luân của Tiểu Mệnh Kiếp, tiếp tục khổ tu, không ngừng nghỉ một giây nào.
Chỉ còn mười ngày thì hắn vẫn có thể tiến bộ to lớn.
Hiện giờ Lý Thiên Mệnh có hai mục tiêu tu luyện.
Thứ nhất là Toái Diệt Càn Khôn trong Nghịch Thần kiếm ý, chiêu này khó hơn Trảm Lạc Tinh Thần rất nhiều.
Lý Thiên Mệnh lần lượt cầm kiếm chém, luyện tập từng bước, hắn thiên tài hơn ai hết, nhưng cũng khắc khổ hơn bất cứ ai.
Mục tiêu thứ hai là Tác Mệnh trong Sinh Tử Tiên Pháp.
Lý Thiên Mệnh tu luyện Tác Mệnh khá lâu, nhưng không xem nó là mục tiêu tu luyện chính yếu.
Về mặt này thì Tiểu Hoàng Kê đã tu luyện thành công Tác Mệnh Chi Trảo.
Có gà con giúp đỡ nên tốc độ của Lý Thiên Mệnh rất nhanh, cuối cùng tu luyện thành công Tác Mệnh vào ngày thứ hai mươi hai.
- Sinh Tử Tiên Pháp của tổ tiên Lý Vu Thần không cùng đường với Nghịch Thần kiếm ý. Sinh Tử Tiên Pháp thì rất phù hợp với Tà Ma. Liên hợp Câu Hồn, Tác Mệnh lại sử dụng sẽ càng mạnh. Câu Hồn chủ yếu là bất ngờ tấn công, Tác Mệnh thì là sát chiêu thật sự. Một roi khiến thần quỷ đều diệt!
Câu Hồn Chi Trảo và Tác Mệnh Chi Trảo của Tiểu Hoàng Kê phối hợp với Nghịch Thần kiếm ý, cộng thêm ba loại thần thông của nó, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói rằng dù Meow Meow có hai loại chiến hồn Thánh Thú cũng chưa chắc đánh thắng gà con.
Thoạt trông Tác Mệnh rất đơn giản, nhưng một chiêu nhanh gọn, dứt khoát không rườm rà.
Chỉ có chiêu cuối cùng của Sinh Tử Tiên Pháp, Siêu Độ Chúng Sinh là vượt qua được.
Sau khi thông hiểu Tác Mệnh, Lý Thiên Mệnh có nhiệm vụ tu luyện mới, đó là cùng tiến bộ cảnh giới, Toái Diệt Càn Khôn, Siêu Độ Chúng Sinh.
- Trong ba thứ này chỉ cần nắm giữ một loại là ta có thể đánh đâu thắng đó trong Thái Nhất Tháp, tiếc rằng thiếu thời gian, nếu có thêm nửa tháng thì rất tuyệt.
Lý Thiên Mệnh đứng ở cửa Thanh Long Kiếm Cung, híp mắt nhìn phương hướng Thánh sơn.
Tiểu Hoàng Kê đứng trên đỉnh đầu của Lý Thiên Mệnh, hai cánh chống nạnh hào hùng nói:
- Nhưng so với nghiền áp thì ta càng thích ba huynh đệ chúng ta sóng vai chiến đến cùng sảng khoái hơn!
Meow Meow ủ rũ nói:
- Đó là Kê ca thích, còn Meow chỉ muốn cắn chết bọn họ ngay, tiết kiệm thời gian để hưởng thụ giấc ngủ, meo!
Hiển nhiên gần đây bé mèo bị thiếu ngủ trầm trọng.
Tiểu Hoàng Kê khinh thường nói:
- Đồ gà.
Meow Meow ngây thơ nói:
- Kê ca mới là gà chứ.
Tiểu Hoàng Kê sững sờ:
- Quác?
Sau đó gà con tức giận quát:
- Mặc kệ là cái gì, tiếp theo nếu ai chắn đường của lão tử thì một kiếm đâm chết hết! Hai tiểu đệ, đến lúc đó Kê ca sẽ bày ra cho các ngươi xem cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại!
Bé gà đứng trên đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh, rất có khí phái trùm cuối.
Nói theo lời gà là: Lão tử tu song song chiến quyết và thần thông, chịu phục chưa?
Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh gồng cơ bắp cánh tay trái hắc ám, gà con liền phục.
Tiểu Hoàng Kê lăn lộn dưới đất, mắt gà ngấn lệ run rẩy khuất phục dưới uy nghiêm của cánh tay hắc ám:
- Lão đại, ta sai rồi, ngươi thấy khó chịu chỗ nào không? Ta xoa bóp cho.
Meow Meow lên mặt nói:
- Kê ca, Meow hơi mỏi lưng, qua đây bóp coi.
Tiểu Hoàng Kê nổi giận:
- Bóp cái trứng! Lão tử đâm nát hoa cúc của ngươi luôn!
Đám đàn em này phản hết rồi.
Nó không dám khi dễ Lý Thiên Mệnh, kết quả là gà bay mèo nhảy trên Thanh Long Kiếm Phong.
Lý Thiên Mệnh chảy ba giọt mồ hôi lạnh, hắn xem xét không gian bản mệnh, quả trứng hai màu đã có hai vết nứt hình rồng.
Khương Phi Linh đứng một bên dựa vào vai Lý Thiên Mệnh, mỉm cười ấm áp nói:
- Hai con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ đã náo nhiệt như vậy, không biết con thứ ba đi ra sẽ đau đầu cỡ nào.
- Linh Nhi.
Lý Thiên Mệnh choàng tay lên vai nàng:
- Thái Nhất Tháp rất nguy hiểm, ta hơi lo.
Khương Phi Linh hỏi:
- Lo lắng sống chết của ta?
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
- Ca ca, ta không thích nói hoài một vấn đề.
Khương Phi Linh vươn tay nhéo mũi Lý Thiên Mệnh, nói:
- Ca ca hãy xem ta như thú bản mệnh của ca ca đi, chúng nó có thể cùng ca ca chiến đấu, cùng sống cùng chết thì ta cũng có thể.
Mặt Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Không giống nhau.
Khương Phi Linh nói:
- Có gì khác?
- Không thể ngủ thú bản mệnh, nhưng có thể ngủ muội.
- . . .
Nhìn bộ dạng ngại ngùng mặt đỏ của Khương Phi Linh làm Lý Thiên Mệnh không kiềm được cảm khái.
Thật là hấp dẫn người.