Trảm Lạc Tinh Thần.
Dưới trời sao, Lý Thiên Mệnh cầm Hắc Minh Long Kiếm, máu chảy xuôi trên trường kiếm, máu rồng sôi trào.
Keng!
Mỗi lần chém kiếm đều là luồng kiếm khí thô bạo bắn lên cao, chém hướng trời sao.
- Ngôi sao vô tận đại biểu chân trời xa xăm, đại biểu thế giới to lớn, đại biểu con người nhỏ bé, bụi bặm. Nên lấy người bụi bặm mà ôm lòng chém rơi vì sao, trái tim khiến sông ngân rơi là một loại kiếm ý nghịch thiên! Sông ngân to lớn bao nhiêu thì kiếm ý nghịch thiên lớn bấy nhiêu. Từ núi sông đến vì sao là vượt qua cảnh giới, nên từ chiêu thứ nhất đến chiêu thứ hai cũng bước qua cấp bậc uy lực mới. Nói ngắn gọn là lòng cao ngất!
Nói thì dễ dàng, nhưng muốn có được ý chí bùng nổ như lửa cháy thì rất khó.
Thân thể phàm nhân làm sao có ý chí chém rớt ngôi sao?
Chỉ có liên tục chém kiếm, xem sông ngân trong thiên địa là ép bức không giới hạn để phá tan gút mắc trong lòng phàm nhân.
Cho đến khi chân đạp đất, ngước nhìn trời xanh, chém rơi ngôi sao.
Ngôi sao là một ý tưởng, là diễn biến của số phận, là ký hiệu vô cùng to lớn mà xa xôi.
Ngôi sao to lớn mà xa xăm đại biểu cho sự bùng nổ, trưởng thành trong Nghịch Thần kiếm ý.
Lý Thiên Mệnh đứng dưới trời sao, hắn có cảm giác đặc biệt.
Thật ra hắn không tức giận, nhưng hắn nhớ lại hai hình ảnh.
Trong hình ảnh thứ nhất, con chim bay vĩnh hằng ăn từng mặt trời, những mặt trời đó chẳng phải là ngôi sao rực cháy à?
Trong hình ảnh thứ hai, thú khổng lồ sấm sét đi trong ao sét hỗn độn, tia chớp bắn tới đâu là luyện hóa muôn giới.
Đây mới là thế giới to lớn thật sự.
So sánh với những hình ảnh đó thì Ngự Thú Sư nho nhỏ thật là nhỏ bé biết bao.
Nên Lý Thiên Mệnh không giận, vì ngôi sao xa xôi, thế giới to lớn dấy lên đấu chí chinh phục của hắn.
Lý Thiên Mệnh cảm tạ ngôi sao đầy trời cho hắn thấy thế giới bao la thật sự.
Chém rơi ngôi sao, nghịch thiên sửa mệnh, để mình có ngày cùng múa với sao, cùng thọ với thiên địa!
Khi ý chí trong lòng Lý Thiên Mệnh đi trong phương hướng chính xác nhất thì mọi thứ trở nên thuận lợi.
Đêm nay có hàng ngàn kiếm quang bắn lên cao.
Oong oong oong!
Những kiếm khí dường như rất gần với sao giăng đầy trời, Trảm Lạc Tinh Thần.
Mãi đến đường kiếm cuối cùng, chém ngược lên trời cao.
- Giỏi lắm, Trảm Lạc Tinh Thần đã thành công lớn!
Tổng cộng bốn kiếm, đã luyện thành công hai kiếm.
Chỉ trong vòng một tháng.
Diệp Thiếu Khanh vỗ tay, nhưng da mặt co giật, lòng chửi thầm:
Yêu nghiệt quá xá.
Y rất muốn nói:
Xưa kia đã tin rằng Lý Vô Địch với thể Tứ Kiếp Luân Hồi là kỳ tài nghịch thiên.
Giờ nhìn Lý Thiên Mệnh tiến bộ nhanh chóng mặt mới biết:
Lý Thiên Mệnh phá tan tất cả, thế như chẻ tre, đảo điên hết thảy thế giới quan mới xứng với chữ nghịch thiên, tuyệt thế, yêu nghiệt.
Mấy thứ khác đều là tôm tép.
Diệp Thiếu Khanh từng suy nghĩ ngăn không cho Lý Thiên Mệnh đi Thái Nhất Tháp mạo hiểm, nhưng bây giờ y muốn nhìn xem trước khi tranh phong Thái Nhất Tháp, hắn có thể đảo điên thế giới quan của bao nhiêu người.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Rất nhiều người đều cho rằng dù ngươi giữ được tốc độ đột phá như trước kia thì sau mười bốn ngày vẫn phải chết trong Thái Nhất Tháp.
- À, chiêu tiếp theo là Toái Diệt Càn Khôn hả?
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Ngươi không quan tâm sống chết của mình sao?
- Toái Diệt Càn Khôn, Càn Khôn tức là vũ trụ thiên địa, vũ trụ thiên địa cao hơn ngôi sao một bậc, càng cần sức ý chí nghịch thiên hơn để chống đỡ đúng không?
Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không để ý tới tranh phong Thái Nhất Tháp và sống chết gì đó, khi hắn chìm đắm trong huyền ảo của Nghịch Thần kiếm ý thì chỉ một lòng muốn vào sâu hơn.
- . . .
Diệp Thiếu Khanh câm nín:
- Quái vật, biến thái!
Mắng mấy tiếng như vậy mới làm trong lòng Diệp Thiếu Khanh cân bằng đôi chút.
Y đâu biết rằng Lý Thiên Mệnh cố gắng không phải vì vượt qua người khác mà chỉ muốn đối kháng số phận, chống lại bản thân.
Mọi người đều biết nếu Lý Thiên Mệnh sống sót thì sẽ có tương lai tươi sáng.
Nhưng sự thật thì trong ba năm nếu Lý Thiên Mệnh không thành cảnh giới Thánh, vậy hắn sẽ chết vì bị Tiểu Mệnh Kiếp hành hạ.
Đó mới là sống chết thật sự!
Thái Nhất Tháp có đáng gì?
Lý Thiên Mệnh đã được định sẵn sẽ bước trên đường nghịch thiên sửa mệnh, nên hắn không e ngại chiến đấu sống chết.
Lý Thiên Mệnh chỉ sợ hãi mình hôm nay có vượt qua mình ngày hôm qua không.
Thiên tài như vậy mới là đáng sợ nhất.
Thiếu niên tóc bạc trong mắt Diệp Thiếu Khanh đã vượt qua sao giăng đầy trời, bắt đầu cầm Hắc Minh Long Kiếm chỉ hướng vũ trụ thiên địa.
Khi hắn tu luyện thì như điên dại.
Diệp Thiếu Khanh chỉ có thể lấy thành tích của Lý Khinh Ngữ an ủi mình, nhưng y rất nhanh phát hiện tuy nàng chỉ có Tam Kiếp Luân Hồi nhưng cũng vượt qua sức tưởng tượng của y.
- Sư tôn, ta đã tu luyện thành công trọn vẹn Ngân Hà Lạc Nguyệt đao pháp, còn cái khác không?
- Sư tôn, ta đột phá đến Quy Nhất cảnh đệ lục trọng rồi, sư tôn muốn trắc nghiệm thử không?
- Sư tôn dạy ta Thập Tam Lộ Đoạt Mệnh Phi Đao, ta luyện xong rồi.
Diệp Thiếu Khanh nhìn thiếu nữ chăm chỉ trước mắt mình, y đau đầu.
- Thua, cả gia đình các ngươi đều là quái vật.
Nhưng ngẫm lại hai quái vật này đều là đệ tử của mình, cũng thích quá chứ?
Càng làm Diệp Thiếu Khanh thộn mặt ra là:
Gà con lông tơ vàng dùng cánh thi triển ra Nghịch Thần kiếm ý của y.
Giây phút đó, Diệp Thiếu Khanh phẩy quạt liên tục, y cảm giác cần tạt thau nước đá xuống đầu để bình tĩnh.
Diệp Thiếu Khanh nhìn lâu một chút đã bị Tiểu Hoàng Kê ngoái đầu liếc xéo, nó phủi chỏm lông gà trên đầu, chảnh gà nói:
- Nhìn gì? Chưa thấy gà đẹp trai bao giờ sao? Vẫn còn nhìn? Có tin là Kê gia một chiêu Nghịch Thiên Cải Mệnh đâm mù mắt của ngươi không?
Tính ra thì chỉ còn lại bé mèo đen lười biếng ngủ trên thân cây là bình thường một chút.
Diệp Thiếu Khanh thật lòng mừng cho bọn họ, ý muốn nói:
Vì đám con nít này, dù phải tử chiến đến cùng cũng đáng giá. Thật sự rất muốn thấy tương lai của chúng sẽ sôi sục nhiệt huyết đến mức nào.
. . .
Thánh sơn.
Diệp Vũ Hề trở về Thanh Thần Sơn, không ngờ lại đụng phải gã.
Thân hình vạm vỡ của Vũ Văn Khai Thái từ trong góc nhảy ra chặn trước mắt nàng.
May mắn Diệp Vũ Hề đứng lại kịp lúc, chứ không thì sẽ đụng vào ngực gã.
Vũ Văn Khai Thái cười khẽ:
- Vũ Hề, đi vội vàng như thế nói lên trong lòng nàng hỗn loạn, tinh thần bối rối, lòng sợ hãi.
Vết đao trên mặt Vũ Văn Khai Thái khiến người không dám nhìn thẳng.
Diệp Vũ Hề lười nói chuyện với Vũ Văn Khai Thái, đi lướt qua gã:
- Chó ngoan không chắn đường.
Vũ Văn Khai Thái cười nói:
- Nàng đã nghe nói Thần Đô lĩnh ngộ Thiên Ý, chính thức đột phá cảnh giới Thiên Ý, khả năng cướp được Đông Hoàng Kiếm trong cuộc chiến Cảnh Vực càng cao, Diệp gia các người sắp gặp phiền phức đúng không?
Diệp Vũ Hề quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn Vũ Văn Khai Thái.
Vũ Văn Khai Thái nói tiếp:
- Vũ Hề, ta cảm thấy nghĩ tình chúng ta có chút duyên phận, nên ta cho nàng cơ hội cuối cùng.
Diệp Vũ Hề hỏi:
- Cơ hội gì?
Vũ Văn Khai Thái mơ mộng nói:
- Nhị ca Diệp Thiếu Khanh của nàng thu một con ruồi làm đồ đệ, ruồi bọ chẳng đáng để ý nhưng hành vi này khiến Vũ Văn gia chúng ta khó chịu. Nên khi chúng ta lấy được Đông Hoàng Kiếm, lúc trở về sẽ chém Diệp gia đầu tiên, đó là phụ thân và nhị ca của nàng. Như vậy tương đương với dẹp bỏ chướng ngại vật, giết gà dọa khỉ. Đám chó già Hoàng Phủ Phong Vân, Thượng Quan Tĩnh Thù sẽ ngã theo chiều gió nương tựa vào ca của ta. Khi đó thống nhất Đông Hoàng tông!
Diệp Vũ Hề lạnh lùng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Mắt Vũ Văn Khai Thái nóng cháy nhìn chằm chằm vào người nàng:
- Sau đó? Tạm không nói đến sau đó. Ta chỉ nói cho nàng biết, nếu bây giờ đi theo ta thì ta sẽ nói giúp cho mấy câu, khi đó nàng làm vợ của Vũ Văn gia, tội không đáng chết. Sẵn nói luôn, ca ca Diệp Thiên Long của nàng đã bị ta thuyết phục, hắn làm trưởng tử của Diệp gia nhưng tu vi thấp hơn nàng, rất hậm hực. Nhưng người ta thông minh, muốn sống tiếp. Nàng có thể bắt chước.
Diệp Vũ Hề bật cười.