Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 370 - Chương 370 - Đó Không Phải Thiên Tài, Là Thần

Chương 370 - Đó không phải thiên tài, là thần
Chương 370 - Đó không phải thiên tài, là thần

Vũ Văn Thái Cực nhìn hướng phương bắc, mắt như lửa cháy:

- Phụ thân, cuộc chiến Cảnh Vực chỉ còn chưa đầy hai tháng, đây là đoạn thời gian cuối cùng cho Thần Đô xông lên. Từ hôm nay trở đi, trừ ngày tranh phong Thái Nhất Tháp ra, phụ tử chúng ta hãy ở đây hết sức chỉ dạy cho hắn tu luyện chiến quyết Thiên Ý, mãi đến ngày xuất chinh cuộc chiến Cảnh Vực!

Vũ Văn Phụng Thiên gật đầu:

- Ừm!

. . .

Thái Cực Phong.

Thái Cực Phong nằm cạnh Phụng Thiên Sơn.

Trong một đình viện trong Thái Cực Phong, Vũ Văn Thánh Thành lười biếng nằm trên ghế dài.

- Sau khi ca của ta đột phá cảnh giới Thiên Ý đã bế quan cùng phụ thân, gia gia, phỏng chừng trước khi Thái Nhất Tháp mở ra bọn họ sẽ không đi ra.

Ngày hôm qua Vũ Văn Thánh Thành đi một chuyến nhưng đã bị đuổi thẳng cổ, đừng nói là gã, Vũ Văn Khai Thái cũng không được phép vào gây ảnh hưởng.

Lý Huyễn Thần nói:

- Ca của ngươi thật là quá lợi hại, đệ tử Thái Nhất thật sự đến cảnh giới Thiên Ý. Ta đoán hắn chắc chắn sẽ đại sát bốn phương trong cuộc chiến Cảnh Vực.

Vũ Văn Thánh Thành cười cười, không tỏ ý kiến.

Trong đình viện này trừ Vũ Văn Trấn Tinh ra còn có Tô Vô Ưu, Tô Y Nhiên, Công Tôn Sí, Trần Kiêu Ký.

Bọn họ vây quanh nhau, thảo luận về việc tranh phong Thái Nhất Tháp.

Tô Vô Ưu đứng ở vị trí cao nhất, nhìn phương hướng Phụng Thiên Sơn, lòng thầm mừng cho Vũ Văn Thần Đô. Nhưng nhìn sắc mặt muội muội Tô Y Nhiên còn trắng bệch thì mắt Tô Vô Ưu âm trầm xuống.

Tô Vô Ưu quay đầu nói, mắt liếc qua đa tình hút hồn cõi trần:

- Thánh Thành, đã giải quyết Quách Tiểu Phù, bảo đảm nàng ta ngoan ngoãn nghe lời. Tiếp theo các ngươi chỉ cần nghĩ ra lý do mang nàng ra Đông Hoàng tông là được.

Tô Vô Ưu thường bình thản, được tiếng là nữ thần, nhưng lúc này khuôn mặt hơi vặn vẹo làm rớt chút cấp bậc.

Vũ Văn Thánh Thành reo vui:

- Cảm tạ Vô Ưu tỷ!

Gã chỉ chờ tin tức này.

- Không cần tạ, hai con ruồi kia là kẻ thù chung của chúng ta, sớm đập chết thì trong lòng mọi người đều thoải mái.

Cho đến nay Tô Y Nhiên vẫn đau lòng ngón tay bị đứt.

Mắt Vũ Văn Thánh Thành tràn ra tia hung ác:

- Y Nhiên tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ trút giận cho tỷ! Sau này Lý Khinh Ngữ sẽ là đồ ngốc, ta phải hành hạ ả ta để vơi bớt cơn giận!

Tô Y Nhiên nói:

- Đúng rồi, Thánh Thành, nhờ vào ngươi. Mà ngươi có muốn biết ta hàng phục Quách Tiểu Phù như thế nào không?

- Xin Y Nhiên tỷ cho chúng ta mở rộng tầm mắt.

Tô Y Nhiên lạnh lùng cười:

- Người này không có quyền không có thế, cảnh giới tu vi của phụ mẫu thấp, ta trực tiếp bắt phụ mẫu của nàng ta, nếu không nghe lời thì sẽ làm thịt họ ngay tại chỗ cho nàng ta xem.

Vũ Văn Thánh Thành khen:

- Lợi hại, xem ra bên Quách Tiểu Phù không có trục trặc gì rồi.

Mọi người cùng cười, tỏ vẻ mong đợi việc Vũ Văn Thánh Thành sắp làm.

Nghe bọn họ vui cười, Tô Vô Ưu đứng vị trí trên cao xoay người lại, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Lý Khinh Ngữ Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, tuy ngươi cao hơn một trọng cảnh giới nhưng muốn bắt giữ và hàng phục không dễ gì.

Vũ Văn Thánh Thành tự tin nói:

- Vô Ưu tỷ yên tâm, khi đó Lý Huyễn Thần sẽ cùng ta, hai chúng ta là Quy Nhất cảnh đệ lục trọng, huống chi ta còn có Thánh Thú nhị giai.

Tô Vô Ưu gật đầu, nói:

- Vậy thì ổn rồi.

Tô Y Nhiên ở bên cạnh nghiến răng ken két, nàng nôn nóng không đợi kịp.

Không chỉ riêng Lý Khinh Ngữ, còn có Lý Thiên Mệnh!

Tô Y Nhiên liếc mắt qua nam nhân cao to vạm vỡ ngồi trong góc.

Nam nhân cúi đầu, không biết đang suy tư điều gì.

Có hai thiếu niên ở cạnh gã, một người áo màu chàm, một người áo màu đỏ, đó là Trần Kiêu Ký và Công Tôn Sí.

Tô Y Nhiên bước lại gần, bộ dạng yếu đuối đáng thương:

- Trấn Tinh ca ca, mối thù đứt tay của ta xin giao cho ca ca.

Nói đến chuyện này là Tô Y Nhiên lại suýt rớt nước mắt.

Công Tôn Sí giành nói trước:

- Y Nhiên, hãy yên tâm, ba chúng ta cùng nhau, hắn dám vào Thái Nhất Tháp thì sẽ cho hắn hưởng phúc.

Tô Y Nhiên chu môi hỏi:

- Hưởng phúc thế nào?

Công Tôn Sí cười nói:

- Ví dụ như cho Phần Thiên Hoàng Trùng của ta gặm từng miếng thịt trên người của hắn, nuốt vào bụng?

Tô Y Nhiên hậm hực nói:

- Cách này hay, tiếc rằng ta không nhìn thấy.

Công Tôn Sí nói:

- Đành chịu, nhưng chờ khi nàng ăn cơm ta sẽ miêu tả tỉ mỉ quá trình cho nghe.

Tô Y Nhiên nín khóc nhoẻn miệng cười:

- Dẹp dẹp dẹp, ghê tởm!

Trần Kiêu Ký và Công Tôn Sí nhìn nhau cười.

Trần Kiêu Ký hỏi:

- Trấn Tinh, sao ngươi không nói gì?

Vũ Văn Trấn Tinh ngẩng đầu lên, mắt hơi đỏ.

Gã nheo mắt nói:

- Ta đang tính toán, hắn tiến bộ hơi nhanh, ta phỏng chừng trong một tháng này hắn sẽ đột phá nữa.

- Đột phá? Không thể nào, Quy Nhất cảnh đến tầng cao thì chúng ta nhanh nhất cũng phải một cảnh giới một năm.

- Đúng vậy! Đoạn thời gian trước đúng là hắn đột phá khá nhanh, hình như nửa tháng vượt một tầng cảnh giới, nhưng tu hành không tính bằng thời gian. Hơn nữa thể Ngũ Kiếp Luân Hồi mang đến khiêu chiến vượt cấp cũng có giới hạn, loại ưu thế này sẽ từ từ biến mất. Một tháng này cùng lắm đưa hắn đột phá một trọng, cho hắn miễn cưỡng có cơ hội đánh với chúng ta.

- Nhưng mà, Trấn Tinh, ngươi đừng quên quy tắc của Thái Nhất Tháp do trưởng bối chúng ta thiết kế, chúng ta có ba người, dù hắn đột phá thêm một trọng vẫn phải chết. Với thực lực của Trấn Tinh, hắn đột phá hai trọng vẫn phải chết, nhưng hắn không thể nào lên hai trọng.

- Cảnh giới càng cao càng khó đột phá, nếu hắn có thể giữ tốc độ nửa tháng một trọng cảnh giới thì không phải thể Ngũ Kiếp Luân Hồi mà là Bách Kiếp Luân Hồi rồi.

- Đúng đấy, thế thì không phải thiên tài mà là thần.

- Tóm lại, miễn hắn không phải là thần thì bước chân vào Thái Nhất Tháp là chết chắc.

- Yêu nghiệt nghịch thiên thể Ngũ Kiếp Luân Hồi? Chết rồi thì không cần nữa.

- Nửa tháng một trọng cảnh giới? Chẳng còn mạng sống thì ai nhìn hắn đột phá?

- Mọi người còn nhớ không? Lý Vô Địch là ví dụ sống động!

- Ha ha ha!

Bọn họ chỉ sợ Lý Thiên Mệnh nhát như chuột trốn mất.

- Thần?

Vũ Văn Trấn Tinh siết chặt hai nắm tay, liếc qua Tô Y Nhiên.

- Dù là thần, nếu dám vào Thái Nhất Tháp thì ta sẽ bẻ đầu của hắn xuống.

. . .

Thanh Long Kiếm Phong.

Đêm nay không có ánh trăng, nhưng trên trời lấp lánh những vì sao, sông ngân rực rỡ.

Những ngôi sao sáng thoạt trông đủ màu sắc, nhưng màu tím, xanh da trời chiếm đa số.

Trời sao đẹp như vậy là tạo hóa rực rỡ nhất của thiên địa.

Nhưng Diệp Thiếu Khanh nói ý chí của chiêu thứ hai Trảm Lạc Tinh Thần trong Nghịch Thần kiếm ý là phải chém rơi ngôi sao.

Nghịch thiên còn hơn Kiếm Nghịch Sơn Hà rất nhiều.

Ngày hôm nay còn kém mười bốn ngày sẽ đến tranh phong Thái Nhất Tháp.

Tức là Lý Thiên Mệnh đã tu luyện Trảm Lạc Tinh Thần được mười sáu ngày.

Tu luyện Nghịch Thần kiếm ý phải có ý tượng trưng, núi non là một loại bức ép, sao giăng đầy trời cũng vậy.

Nên Lý Thiên Mệnh sửa thành ban ngày đi đất tổ Lý thị, buổi tối luyện kiếm ở Thanh Long Kiếm Phong.

Phần lớn thời gian Diệp Thiếu Khanh ở bên cạnh xem, ngẫu nhiên chỉ dạy hắn thoát khỏi ngõ cụt.

Lý Thiên Mệnh có tổ tiên Côn Bằng Thánh Ấn nên không khó hiểu thấu kiếm ý, nhưng luyện tập quen tay, thật sự đại thành kiếm ý, phát huy ra uy lực thật sự thì còn cần chém kiếm một vạn lần.

Bình Luận (0)
Comment