- Thật ra thân phận Vũ Văn Thái Cực khác biệt, xác suất hắn ra tay giống như năm xưa đối phó với Lý Vô Địch không quá lớn, phỏng chừng chuyện tiểu bối hắn sẽ giao cho tiểu bối xử lý.
- Đúng rồi, giờ hắn tập trung hết tâm trí vào cuộc chiến Cảnh Vực.
Hoàng Phủ Phong Vân khẽ thở dài:
- Nói đến thì tầng thứ ba Thái Nhất Tháp là nơi đặc biệt, đi vào trong là không thấy ai hết. Khi đó nếu chém giết sống chết, không biết ai giết ai. Đám người này có mấy nhân vật thiên tài như Vũ Văn Trấn Tinh, Trần Kiêu Ký, Công Tôn Sí. Thiếu tông chủ sẽ rất nguy hiểm, khả năng sống sót trở ra không quá cao.
Thượng Quan Tĩnh Thù cười nói:
- Vậy phải xem tạo hóa của bản thân hắn, hôm nay hắn biểu hiện rất tốt, Tô Y Nhiên cố ý muốn nhẹ tay nhưng tự chuốc khổ.
Bọn họ chỉ có thể xem náo nhiệt, vì tranh phong Thái Nhất Tháp không phải mấu chốt, điều then chốt vẫn là cuộc chiến Cảnh Vực, đó mới là trận chiến quyết định số phận tương lai của Đông Hoàng tông.
- Ngươi nhìn thấy chưa? Nghịch Thần kiếm ý.
- Thấy rồi.
- Về mặt thiên phú thì không thể nghi ngờ, tiếc rằng đứa nhỏ này trở về quá muộn.
- Đúng rồi, nếu không thì người có thể giúp Đông Hoàng tông cướp lại Đông Hoàng Kiếm không phải Vũ Văn Thần Đô mà là Lý Thiên Mệnh.
Trong khi hai người trò chuyện thì có một đôi thanh niên nam nữ đứng sau lưng họ.
Hai thanh niên nam nữ, nam thì tuấn tú nho nhã, nữ thì thanh tú thoát tục, nhỏ xinh đáng yêu, như một đôi người ngọc.
Hoàng Phủ Phong Vân ngoắc hai người lại:
- Phỉ Phỉ, Gia Ý.
Hai tiểu bối cung kính đi tới:
- Thái gia gia.
- Hoàng Phủ thái gia gia.
Hai người này tên Hoàng Phủ Phỉ Phỉ và Thượng Quan Gia Ý, cháu chắt dòng chính của hai vị tông lão.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Thực lực của hai ngươi không kém, có cơ hội cạnh tranh báu vật tầng thứ nhất, thứ hai, đến lúc đó nhớ đồng lòng chung sức.
Thượng Quan Gia Ý lễ phép nói:
- Hoàng Phủ thái gia gia yên tâm, tôn nhi chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho Phỉ Phỉ.
Thiếu nữ cười duyên vô cùng ngọt ngào.
Hoàng Phủ Phong Vân cười nói:
- Xem ra không cần lão già ta đây dặn gì nhiều.
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Thì đấy, đôi tình nhân đương nhiên sẽ kề vai chiến đấu.
Hoàng Phủ Phong Vân bỗng nhiên nghiêm túc nói:
- Nhưng có một việc ta phải nói rõ với các ngươi.
Hai người nghiêm nghị đáp:
- Mời nói.
Hoàng Phủ Phong Vân dặn dò:
- Vào Thái Nhất Tháp trừ phi cạnh tranh báu vật, nếu không thì đừng đối địch với Lý Thiên Mệnh, nhưng cũng đừng giúp đỡ hắn, mọi chuyện chờ cuộc chiến Cảnh Vực kết thúc rồi tính, hiểu chưa?
Hai thanh niên nam nữ liếc nhau:
- Hiểu rồi!
- Chúng ta không giúp bên nào!
. . .
Thái Cực Phong.
Vũ Văn Thánh Thành gõ cửa, Lý Huyễn Thần vội vàng đi ra mở cửa.
Lý Huyễn Thần kéo gã vào trong:
- Vào đây.
Vũ Văn Thánh Thành sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi nghe gì chưa? Lý Thiên Mệnh đã đánh hạ Tô Y Nhiên!
Lý Huyễn Thần nói:
- Chuyện bình thường thôi, chắc chắn Vũ Văn Trấn Tinh muốn cho Lý Thiên Mệnh vào Thái Nhất Tháp.
Vũ Văn Thánh Thành khó chịu nói:
- Không giống như ngươi nghĩ, thật sự hạ gục, không gọi ra thú bản mệnh!
Lý Huyễn Thần cảm thấy uể oải:
- Tốc độ trưởng thành của hắn quá đáng sợ, thể Ngũ Kiếp Luân Hồi nghịch thiên như vậy sao?
Vũ Văn Thánh Thành hưng phấn nói:
- Đúng là rất kinh người, nhưng cũng vì vậy mà càng kiên định quyết tâm trừ bỏ hắn của chúng ta! Vì Tô Y Nhiên bị chặt một ngón tay nên hôm nay Vô Ưu tỷ rất tức giận, ta thừa dịp đó nói cho tỷ ấy nghe đề nghị của ngươi, tỷ đã đồng ý giải quyết Quách Tiểu Phù cho chúng ta.
Mắt Lý Huyễn Thần sáng rực:
- Thật không? Vậy là Vô Ưu Quả của ta có chỗ dùng rồi.
Ánh mắt Vũ Văn Thánh Thành âm trầm nói:
- Vô Ưu tỷ và Y Nhiên tỷ hăm dọa dụ dỗ, một Quách Tiểu Phù không có quyền không có thế rất dễ giải quyết. Một tháng tiếp theo chờ xem Quách Tiểu Phù có thể lôi Lý Khinh Ngữ ra Đông Hoàng tông được không.
Lý Huyễn Thần giơ ngón tay cái lên:
- Nghĩ cách là được. Huynh đệ, chúc mừng ngươi trước!
Vũ Văn Thánh Thành nở nụ cười:
- Ta chỉ muốn nói, chống đối lại chúng ta là không biết hai từ thê thảm, tuyệt vọng viết như thế nào.
Có một câu Lý Huyễn Thần không dám nói, đó là Lý Thiên Mệnh từ đầu tới đuôi không hề chống đối lại bọn họ.
Lý Thiên Mệnh chưa từng chủ động khi nhục bọn họ.
Chính bọn họ từng bước một khinh người quá đáng!
Nhưng vậy thì sao?
Nắm tay lớn, bối cảnh hùng hậu, quen biết rộng là đạo lý cứng rắn.
Phụng Thiên Sơn.
Hai nam nhân đứng trên vách núi.
Một người có đôi mắt một đen một trắng, đó là Vũ Văn Thái Cực.
Một người khác mặc áo trắng, dáng người gầy guộc, hai mép tóc đều có một lọn tóc trắng.
Người này mũi ưng, đôi mắt hẹp dài, như con ưng đực, ánh mắt sắc bén, chắp hai tay sau lưng, trông đầy trí tuệ khôn khéo.
Lão là tông lão thứ ba, Vũ Văn Phụng Thiên.
Hai phụ tử như hai cây thương tùng đứng trên vực thẳm, mắt sáng như đuốc nhìn vực thẳm tràn ngập mây mù.
Trong vực sâu có một thiếu niên áo đen ngồi xếp bằng, bên cạnh gã có nhiều ngọc báu thiên văn màu đỏ đơn giản nhất.
Tay thiếu niên áo đen nắm không trung như muốn bắt lấy thần diệu trong không khí.
Trong hang phía xa dường như có con thú khổng lồ khủng bố nằm rạp, cúi đầu, đôi mắt như vực sâu tối đen, trông như hai vòng xoáy màu đen.
Oong!
Không biết từ khi nào, không khí bên cạnh thiếu niên áo đen chấn động từng đợt sóng gợn.
Con thú khổng lồ thấy thế bò ra hang, khi đi làm đất rung núi chuyển.
Mây mù quá dày, mơ hồ thấy trên người con thú dày đặc gai như con nhím mình đầy mũi nhọn.
Mũi nhọn của nhím là để bảo vệ chính mình, nhưng mũi nhọn bén trên người con thú khổng lồ này là vũ khí giết chóc trí mạng.
Nó bao quanh thiếu niên áo đen, khi tu luyện, vô số linh khí thiên địa tụ tập lên người chủ nhân và chiến sủng.
Trên vách vực, hốc mắt đỏ hoe:
- Thành công!
Lão sợ quấy rầy thiếu niên nên nói rất nhỏ, nhưng xem nét mặt đã rất kích động.
- Cuối cùng ngộ thấu Thiên Ý, Thần Đô rốt cuộc thuận lợi bước ra một bước cuối cùng trước cuộc chiến Cảnh Vực! Thật là trời giúp Vũ Văn thế gia ta! Thần Đô thật sự không làm ta thất vọng, đứa nhỏ này từ nhỏ đã cứng cỏi, ý chí mạnh mẽ, không uổng là tôn nhi của Vũ Văn Phụng Thiên này! Cảnh giới Thiên Ý, cộng thêm vật thần chúng ta chuẩn bị thì trong cuộc chiến Cảnh Vực, có ai ngăn được!?
Vũ Văn Phụng Thiên siết chặt nắm tay, tràn ngập khát khao với tương lai.
Nhưng nhi tử của lão, Vũ Văn Thái Cực vẫn giữ ánh mắt nghiêm túc như không mang theo cảm xúc.
Vũ Văn Phụng Thiên hỏi:
- Thái Cực, ngươi không hưng phấn sao?
Vũ Văn Thái Cực thản nhiên nói:
- Trước khi Đông Hoàng Kiếm vào tay thì đừng mừng quá sớm.
Vũ Văn Phụng Thiên nói:
- Nói thật, ngươi đừng áp đặt quá mức, mấy năm nay Thần Đồ chưa từng khiến ta thất vọng.
- Quá mức? Không thể nói như vậy. Đây là một thế giới cấp bậc nghiêm ngặt, hắn muốn leo lên trên thì phải cố gắng hai trăm phần trăm, cống hiến tất cả tinh lực. Phụ thân, đừng trách nhi khắc nghiệt với hắn, chờ ngày Thần Đô xưng bá Đông Hoàng Cảnh thì sẽ cảm tạ nhi.
- Thánh Thành cũng vậy, mấy năm nay nhi tập trung chú ý vào Thần Đô đã bỏ qua hắn, để hắn lớn lên với tính tình như vậy, là lỗi của nhi. Chờ Thần Đô lấy về Đông Hoàng Kiếm, Thánh Thành cũng phải trải qua những gì huynh trưởng của hắn đã trải qua. Vũ Văn gia chúng ta chỉ cần tài năng động trời, không cần kẻ du côn!
Vũ Văn Phụng Thiên nghe xong hít một hơi thật sâu, lão phải công nhận Vũ Văn Thái Cực có thể đi đến hôm nay, vượt mặt lão là có lý do của nó.
Sự khắc nghiệt và tầm mắt của Vũ Văn Thái Cực đã làm nên thành tích này.