Tô Y Nhiên tức muốn tắt thở, khó khăn gượng dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi đừng tưởng rằng sẽ trốn thoát được. Hôm nay ta sơ sẩy nên thua, đừng để ta bắt được cơ hội, ta cho cả nhà của ngươi chết hết!
- Ngươi muốn cho cả nhà của ta chết hết?
Từ lâu Lý Thiên Mệnh đã biết tương lai là không chết không ngừng.
Từ giây phút Vũ Văn Thái Cực chặt đứt một đầu ngón tay của Diệp Thiếu Khanh là Lý Thiên Mệnh đã hiểu rằng tình thế tương lai sẽ càng lúc càng khó khăn.
Nhưng có vài thứ Lý Thiên Mệnh thật sự không sợ chết.
Nam tử hán đại trượng phu, khi kẻ địch đè lên đầu mà không chống cự chứ chẳng lẽ quỳ dưới đất xin tha sao?
Tô Y Nhiên hung hăng nói:
- Đúng vậy! Hoàn toàn tiêu diệt cái gọi là huyết mạch Chí Tôn của thánh tộc Lý thị của ngươi, hãy đợi đấy!
Lý Thiên Mệnh cười nhạt, ngón tay bỗng đâm ra một luồng kiếm khí.
Kiếm khí nhanh mà hung mãnh gần như giống hệt Nghịch Thần kiếm ý mà lần đầu tiên Diệp Thiếu Khanh thi triển trước mặt hắn.
Tô Y Nhiên không kịp phản ứng lại, luồng kiếm khí kia đã cắt qua tay phải.
Xoẹt!
Tô Y Nhiên nhăn mặt, phát ra tiếng hét thê lương.
Nàng cúi đầu xem, ngón tay út bị kiếm khí chém nát, đứt vụn.
Xích Linh Xà Kiếm lại rơi xuống đất.
Nước mắt và nước mũi tuôn rơi, mặt Tô Y Nhiên trắng không chút máu.
- Đau quá, đau quá đi!
Tô Y Nhiên đau đớn run người, hét chói tai, nói lắp bắp không thành câu.
Trong khi Tô Y Nhiên khóc rống thê thảm thì Lý Thiên Mệnh nói một câu làm nàng sững sờ:
- Tô Y Nhiên, trở về nói cho Vũ Văn Trấn Tinh, ta biết hắn đang xem. Ngươi nói với hắn rằng một tháng sau ở Thái Nhất Tháp, ta muốn chặt tay của hắn!
Ý của Lý Thiên Mệnh là dù biết phải chết thì hắn vẫn sẽ tham gia chiến đấu Thái Nhất Tháp một tháng sau.
Khi Tô Y Nhiên ngẩng đầu lên, thiếu niên tóc bạc đã xoay người rời đi, chớp mắt rời khỏi chiến trường.
Lý Thiên Mệnh có ý gì?
Tô Y Nhiên một chốc không kịp phản ứng, nhưng những người có mặt đều rõ ràng.
Đó là dù Lý Thiên Mệnh biết có nhiều đệ tử muốn giải quyết hắn trong Thái Nhất Tháp nhưng hắn vẫn sẽ tham gia chiến đấu.
Đây là dũng khí, quyết đoán cỡ nào?
Dù đây là cả gan làm loạn đi chịu chết, nhưng gan dạ, khí phách đó khiến người sinh lòng khâm phục.
Tô Y Nhiên giật mình tỉnh táo lại trong đau đớn, thộn mặt ra.
Kết quả giống như trong tưởng tượng, nàng thuận lợi khiến Lý Thiên Mệnh vào Thái Nhất Tháp. Nhưng mấu chốt là nàng thua quá thảm, còn bị chặt đứt ngón tay út.
Tô Y Nhiên giương mắt nhìn, thiếu niên cao to vạm vỡ đứng trong đám người đôi mắt nóng cháy nhìn Lý Thiên Mệnh rời đi.
Lý Thiên Mệnh thì đã bước lên đại điện Thanh Long Kiếm Phong, không quay đầu lại.
Sát khí trong mắt Vũ Văn Trấn Tinh sắp bắn ra ngoài:
- Nàng yên tâm! Y Nhiên, ta nhất định sẽ trả lại Lý Thiên Mệnh gấp vạn lần những gì nàng đã chịu đựng hôm nay. Không ai có thể khi dễ nàng như vậy. Hôm nay là lỗi của ta, nếu không làm được thì ta sẽ để mạng lại gặp nàng!
Vũ Văn Trấn Tinh đã giết nhiều người, nhưng gã chưa từng khao khát mãnh liệt ngày có thể giết Lý Thiên Mệnh đến như thế.
Nếu không có kết giới thiên văn thì gã đã lao vào từ lâu.
Đông Hoàng tông tạm thời là nơi có quy củ, nên Vũ Văn Trấn Tinh cố nhịn.
Nhưng khóe mắt gã sắp nứt ra.
Tông lão Tô Trấn nói:
- Các ngươi đi ra ngoài đi.
Vũ Văn Trấn Tinh hung tợn lườm tông lão Tô Trấn:
- Ngươi còn không biết ngượng nói chuyện? Ngươi không bảo vệ được ngón tay của Y Nhiên!
Tô Trấn hơi lúng túng.
Nhưng hôm nay đúng là lỗi của gã, thật sự không ngờ Lý Thiên Mệnh to gan như thế, chứ không thì gã đã ngăn cản.
May mắn không có nhiều người nghe gã bị tiểu bối quát mắng.
Vì hầu như mọi người chìm đắm trong biểu hiện tuyệt vời và khí phách siêu mạnh vừa rồi của Lý Thiên Mệnh.
Điều rõ ràng nhất là Lý Thiên Mệnh không gọi ra thú bản mệnh đã đánh gục Tô Y Nhiên Quy Nhất cảnh đệ thất trọng.
Hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Trong mười vạn người lúc này có ít nhất tám vạn người cảm giác rung động đến tim gan.
Có lẽ Thái Nhất Tháp một tháng sau sẽ có đáp án.
Không nói những thứ khác, các đệ tử Thanh Long Kiếm Phong đã hò reo.
Lý Thiên Mệnh lấy đến một trong mười bảy danh ngạch vào Thái Nhất Tháp, đã mang lại vinh dự nhiều năm chưa từng có cho Thanh Long Kiếm Phong.
Nhưng càng nhiều người khát vọng tranh phong Thái Nhất Tháp một tháng sau sẽ đến, đó tuyệt đối là chém giết sống chết thật sự.
Dường như thù hận giữa bọn họ và thiếu tông chủ đều bày lên mặt bàn.
Tầng thứ ba Thái Nhất Tháp mà tông lão cũng không thể nhúng tay vào sẽ có quyết đấu sống chết sao?
Tuy các trưởng bối Thái Cực Phong, Vân Chỉ Phong, Phụng Thiên Sơn, Cửu Đạo Phong, Thanh Long Kiếm Phong, Thanh Thần Sơn đều không ra mặt, nhưng đa số người đã cảm nhận được sóng ngầm hùng dũng.
Bọn họ ngứa miệng muốn nói mấy câu:
- Thiếu tông chủ thật là thiên phú nghịch thiên, khí phách, gan dạ đều khiến người khâm phục.
- Rất hy vọng ông trời cho hắn có nhiều thời gian tu luyện thêm một chút.
- Còn có một tháng.
- Tu hành không đơn giản là tính theo thời gian, sẽ có trắc trở, bị kẹt lại.
- Có lẽ tiếp theo hắn sẽ không xuôi chèo mát mái được như vậy.
- Chờ xem hắn có thể vượt qua khó khăn, giữ được mạng sống trong tranh phong Thái Nhất Tháp, thậm chí có thu hoạch không.
- Nếu hắn có thể trở thành đệ tử Thái Nhất thì e rằng không ai ngăn cản được bước chân vươn lên của hắn.
- Biết rõ nhóm Vũ Văn Trấn Tinh sẽ đối phó với mình trong Thái Nhất Tháp mà vẫn dám đi vào, thật là nam nhi có tâm huyết.
- Cho ta nói một câu, ta nhìn thấy ý chí tinh thần của hậu duệ thánh tộc Lý thị mà tổ tông đã miêu tả.
- Nhưng không biết những tông lão trung lập trong Tông Lão Hội có ủng hộ hắn không.
. . .
Cái gọi là tông lão trung lập thật ra là tông lão trừ bên phe Vũ Văn Thái Cực và Thanh Long Kiếm Phong, Thanh Thần Sơn ra.
Số lượng khá đông, vì đa số người không rõ ràng đứng thành hàng.
Trong đó lấy hai trưởng bối trên trăm tuổi là tông lão thứ nhất Hoàng Phủ Phong Vân, tông lão thứ bốn Thượng Quan Tĩnh Thù đứng dầu.
Trong đại điện Phong Vân Thần Sơn, Hoàng Phủ Phong Vân và Thượng Quan Tĩnh Thù đã xem cuộc chiến vừa rồi.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Ta có nghe một việc.
- Mời Hoàng Phủ lão ca nói.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Mấy ngày trước Diệp Thiếu Khanh và Vũ Văn Thái Cực đánh nhau, Vũ Văn Thái Cực thắng, chém đứt một ngón tay của Diệp Thiếu Khanh làm cảnh cáo.
Thượng Quan Tĩnh Thù mỉm cười hỏi:
- Hôm nay thiếu tông chủ chặt đứt ngón tay của Tô Y Nhiên để đáp lại?
Hoàng Phủ Phong Vân kinh ngạc nói:
- Không ngờ đứa nhỏ mười mấy tuổi này có khí phách như thế, không sợ Vũ Văn Thái Cực.
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Đúng là rất có gan.
Hoàng Phủ Phong Vân hỏi:
- Không biết Vũ Văn Thái Cực nghĩ sao?
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Còn nghĩ sao nữa? Nhân vật cỡ như hắn nếu tự tay tru sát thiếu tông chủ thì sẽ bị nguyên Đông Hoàng Cảnh cười đến rụng răng, tương lai muốn làm tông chủ sẽ bị người lôi việc này ra cười nhạo.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Cũng đúng, Lý Thiên Mệnh dù sao là đệ tử thân truyền của Diệp Thiếu Khanh, tuy Diệp Thiếu Khanh đánh thua nhưng không yếu, nếu thật sự trở mặt cũng có thể làm Vũ Văn gia đau đầu, đặc biệt là trước khi diễn ra cuộc chiến Cảnh Vực.
- Nhưng nếu Vũ Văn Thái Cực muốn giết thật thì chúng ta cũng không còn cách nào, dù sao Lý Thiên Mệnh không phải đệ tử Thái Nhất. Nếu là đệ tử Thái Nhất thì Vũ Văn Thái Cực sẽ khó xử, ít nhất rất khó trước khi có Đông Hoàng Kiếm.
- Nếu hắn là đệ tử Thái Nhất thì chúng ta có thể kéo nhiều người che chở cho hắn. Tiếc rằng hắn tu luyện quá ngắn, lần này muốn thành đệ tử Thái Nhất là không thể nào.
- Cho nên, hãy đoán xem lý do Diệp Thiếu Khanh vì đứa nhỏ này mà đắc tội Vũ Văn Thái Cực?
Bọn họ cũng không hiểu nổi chuyện này.