Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lỡ ta chọn Vũ Văn Thần Đô thì sao?
- Thì là đồ ngốc.
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Ha ha ha!
Diệp Thiếu Khanh nói đúng.
Gần đây có tin đồn Vũ Văn Thần Đô đã chính thức đột phá đến cảnh giới Thiên Ý, tính cảnh giới thì cao hơn Lý Thiên Mệnh sáu trọng.
Lý Thiên Mệnh muốn trở thành đệ tử Thái Nhất mà đi khiêu chiến Vũ Văn Thần Đô thì tương đương với buông bỏ cơ hội.
Đã có quả mềm nắm thì cần gì đi đụng vào tường?
Bây giờ còn chưa phải lúc hắn đụng đầu rơi máu chảy.
Lúc này giọng của tông lão Tô Trấn truyền khắp chiến trường Đông Hoàng thứ nhất:
- Thái Nhất Tháp sắp mở ra, mười bảy đệ tử thân truyền đều đến trước mắt ta! Thái Cực Phong, Vũ Văn Trấn Tinh. Phong Vân Thần Sơn, Hoàng Phủ Phỉ Phỉ. Nam Thiên Phong, Trần Kiêu Ký. Hưng Thịnh Hoàng Phong, Công Tôn Sí. Vân Tiêu Sơn, Thượng Quan Gia Ý. Ba Lâm Tuyết Phong, Trương Hoành Lăng. Thanh Long Kiếm Phong, Lý Thiên Mệnh!
Tổng cộng tên mười bảy người được xướng lên, đều khiến các đệ tử nội tông tán thán, hâm mộ.
Mười bảy người này có thể đi đến bước này đều là mục tiêu tu luyện của các đệ tử nội tông.
Đương nhiên, thiếu tông chủ Lý Thiên Mệnh là khác loại trong số đó.
Các bóng người trẻ tuổi bước ra từ bên cạnh trưởng bối của mình, đi tới trước mặt tông lão Tô Trấn.
Mười mấy người trẻ tuổi này nhìn liền biết đều là rồng phượng trong cõi người.
Không nói đến bề ngoài tuấn tú, xinh đẹp, khí chất và khí độ, phong phạm khi giơ tay nhấc chân, ánh mắt ung dung, đấu chí hừng hực của họ đều vượt qua đệ tử nội tông bình thường một mảng lớn.
Bọn họ đúng là đều có hy vọng trở thành tinh anh đệ tử Thái Nhất mới.
Nói thật thì Vũ Văn Trấn Tinh vóc dáng cao to vạm vỡ đầu trọc nổi bật nhất trong nhóm.
Tuy Vũ Văn Trấn Tinh trọc đầu nhưng không xấu xí chút nào, nhan sắc vượt qua thử thách đầu trọc, xem rất mát mắt.
Bên cạnh gã có các đệ tử thiên tài như Trần Kiêu Ký, Công Tôn Sí quay quanh, gã dẫn đầu nhóm nên trông càng có uy thế.
Đệ tử thân truyền nho nhã lịch thiệp như Thượng Quan Gia Ý cũng không chói mắt bằng gã.
Chỉ có một người chia sẻ các tầm mắt tập trung trên người Vũ Văn Trấn Tinh.
Thiếu niên có mái tóc bạc rực rỡ, cánh tay trái đen như mực. Thoạt trông hắn yêu dị mà ấm áp, mắt tĩnh lặng không dao động, dường như không quan tâm sắp bước lên con đường sống chết.
Mười sáu người khác không dám đứng cạnh hắn.
- Ta nói thật, thiếu tông chủ rất có quyết đoán.
- Nhưng nguy cơ trập trùng, chúc hắn may mắn vậy.
Không ai sẽ vì biểu hiện bình tĩnh của Lý Thiên Mệnh mà bỏ qua đám người Vũ Văn Trấn Tinh lăm le uy hiếp hắn.
Đặc biệt là Lý Thiên Mệnh từng nói sẽ chặt một cánh tay của Vũ Văn Trấn Tinh.
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Trấn Tinh đứng gần Lý Thiên Mệnh đến vậy, gã híp mắt nhìn hắn.
Lý Thiên Mệnh nhìn đằng trước, đột nhiên đụng phải tầm mắt nóng cháy khiến hắn nghiêng đầu nhìn.
Khi ánh mắt giao nhau, Lý Thiên Mệnh nhoẻn miệng cười.
Nụ cười đó không phải khinh miệt, nhưng cũng không thân thiện, tóm lại là đẩy sát khí trong lòng Vũ Văn Trấn Tinh lên tầm cao hơn, sắp trồi lên cổ họng.
Vũ Văn Trấn Tinh nói:
- Thiếu tông chủ, cố gắng lên, tranh thủ xông lên tầng thứ ba.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không thành vấn đề.
Đối thoại đơn giản nhưng nóng hừng hực.
Trần Kiêu Ký nhỏ giọng nói:
- Trấn Tinh, hai tầng đầu ngươi lo lấy chí bảo, mặc kệ người khác cạnh tranh, ta và Công Tôn Sí sẽ ngăn lại hết cho ngươi.
Công Tôn Sí nói:
- Đúng vậy! Chờ ngươi lấy hai chí bảo rồi xử ruồi bọ không biết sống chết này cũng chưa muộn.
Trần Kiêu Ký lại nói:
- Bắt đầu cho hắn chút lòng tin đi, để hắn nóng đầu lên, hắn mà vào tầng thứ ba thì càng tiện xử đẹp.
Vũ Văn Trấn Tinh gật đầu, nói:
- Được rồi.
Vũ Văn Trấn Tinh quyết tâm lấy bằng được hai món chí bảo, không chỉ vì tài nghệ của mình trấn áp quần hùng, càng vì Trần Kiêu Ký và Công Tôn Sí là thiên tài xếp năm hạng đầu trong số mười bảy người.
Vũ Văn Trấn Tinh biết trong tầng thứ nhất, thứ hai Thái Nhất Tháp có càng nhiều đồng đội thì thực lực càng mạnh.
Đây là trưởng bối của họ thiết kế tranh phong Thái Nhất Tháp, muốn cho họ chiếm lợi.
Ai có thể nêu ý kiến phản đối?
. . .
Hôm nay có nhiều tông lão tụ tập trong đại điện Phụng Thiên Sơn.
Bên Vũ Văn thế gia có Vũ Văn Phụng Thiên, Vũ Văn Thái Cực.
Bên Tô gia có tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ, tông lão thứ mười Tô Cừu Đạo. Tô gia còn có một vị Tô Trấn đang ở bên ngoài chủ trì đại cuộc.
Ngoài ra còn có nhóm người Trần Nam Thiên, Tần Vu Liệt, Công Tôn Thắng Kỷ.
Trừ tông lão ra còn có vài nhân vật mấu chốt của Vũ Văn thế gia, ví dụ như phụ thân của Vũ Văn Trấn Tinh: Vũ Văn Khai Thái.
Hay như người trẻ tuổi quan trọng nhất Vũ Văn thế gia hiện nay: Vũ Văn Thần Đô.
Vũ Văn Thần Đô ngồi vị trí dưới tay, hôm nay gã vẫn cầm một viên ngọc báu thiên văn màu đỏ, cảm ngộ ảo diệu của thiên văn.
Đứng cạnh Vũ Văn Thần Đô là mỹ nhân khuynh thành mềm mại động lòng người Tô Vô Ưu, nàng nhẹ tựa vào ghế ngồi của gã.
Mắt Tô Vô Ưu trìu mến nhìn góc mặt Vũ Văn Thần Đô, nhưng gã nhắm mắt, từ ban đầu đến bây giờ không mở mắt ra.
Tô Vô Ưu hơi u oán, nàng chỉ muốn tranh phong Thái Nhất Tháp, cuộc chiến Cảnh Vực mau chấm dứt cho rồi.
Không chỉ riêng Tô Vô Ưu, những người có mặt ở đây đều khát vọng ngày đó.
Tông lão Trần Nam Thiên vui vẻ cười nói:
- Hai món báu vật đều chuẩn bị sẵn cho Trấn Tinh. Có nhi tử của ta và Công Tôn Sí thì Trấn Tinh dễ dàng lấy hai món chí bảo.
Công Tôn Thắng Kỷ nói:
- Ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, đúng là quan hệ tốt đẹp. Trấn Tinh có hai món chí bảo này thì sẽ vọt lên trời.
Tông lão Tần Vu Liệt vuốt râu dài, cười thoải mái:
- Mấu chốt là chúng ta không bỏ ra một đồng nào, lấy Thần Nguyên của tông môn, ha ha.
Tầng thứ nhất, thứ hai Thái Nhất Tháp do bọn họ thiết kế, vì cho Vũ Văn Trấn Tinh có ưu thế nghiền áp.
- Còn về con ruồi tổn thương tôn nữ Y Nhiên của ta thì đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
Tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ cùng tuổi với Vũ Văn Phụng Thiên, khi nói chuyện thì lão quay đầu liếc qua Vũ Văn Khai Thái.
Mọi người đều biết Tô Vân Chỉ đang nói đến Lý Thiên Mệnh.
Vũ Văn Khai Thái cười nói:
- Tô thúc, ta đã nói với Trấn Tinh, hắn nói con ruồi đó nếu dám vào tầng thứ ba thì ba người sẽ chơi nát hắn.
Nhi tử của Tô Vân Chỉ, Tô Cửu Đạo cười nói:
- Chơi nát? Một đám nhóc, làm sao chơi lớn bằng chúng ta khi đó.
Tô Cửu Đạo là phụ thân của Tô Vô Ưu và Tô Y Nhiên, cùng thế hệ với Vũ Văn Thái Cực.
Nhớ những chuyện đã làm ngày xưa, bọn họ cười phá lên, không khí rất thoải mái.
Hôm nay bọn họ chờ màn kịch đã được thiết kế bắt đầu trình diễn.
Vở kịch này thiết kế chí bảo của tông môn ban cho con cháu nhà mình, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này.
Vũ Văn Thái Cực luôn giữ im lặng bỗng nhìn quanh, hỏi:
- Thánh Thành đâu?
Nơi này không có nhiều người trẻ tuổi, chỉ có Vũ Văn Thần Đô, Tô Vô Ưu, Tô Y Nhiên.
Vũ Văn Thái Cực hỏi hai nàng:
- Các ngươi có thấy hắn không?
Hai tỷ muội liếc nhau, hơi căng thẳng, đang định thêu dệt lời nói dối thì mắt Vũ Văn Thái Cực lạnh lùng nói:
- Đừng nói dối, khai thật ra.
Tô Cửu Đạo thúc giục:
- Nói mau, đừng lề mề!
Đám cáo già nhìn thoáng qua liền xem thấu hai tiểu cô nương căng thẳng.