Thế là Tô Y Nhiên kể lại việc Quách Tiểu Phù, Lý Huyễn Thần, Lý Khinh Ngữ.
Tô Cửu Đạo quát mắng:
- Hai ngươi bậy quá, lỡ Thánh Thành gặp nạn thì sao?
Vũ Văn Phụng Thiên vội lên tiếng giảng hòa:
- Cửu Đạo khoan giận, không phải việc lớn gì. Người trẻ tuổi bồng bột, không chịu nổi khi nhục, trút giận một chút cũng tốt.
Nói thật thì lão là người cưng chiều Vũ Văn Thánh Thành nhất.
Vũ Văn Khai Thái cười nói:
- Đúng đúng, hai người đối phó một Lý Khinh Ngữ thì không thành vấn đề, chờ chơi đủ sẽ trở lại.
Nói thật thì bọn họ không lo lắng an nguy của Vũ Văn Thánh Thành, loại chuyện này nói sao cũng hơi quá quắt, không thích hợp với lứa tuổi của Vũ Văn Thánh Thành.
Không ngờ Vũ Văn Thái Cực bóp nát tay vịn ghế:
- Khai Thái, xếp người đi bắt hắn về cho ta, cấm túc ba năm, không được ra ngoài một bước!
Vũ Văn Khai Thái ngừng cười:
- Đại ca, Thánh Thành chỉ chơi chút thôi, không cần . . .
Vũ Văn Khai Thái chưa nói hết câu đã bị Vũ Văn Thái Cực trừng bằng cặp mắt trắng đen.
- Được rồi, ta phái người đi tìm hắn.
Vũ Văn Khai Thái đứng lên, rời khỏi đây.
- Không khí hơi nặng nề.
Tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ nói:
- Ta có thể hiểu ý của Thái Cực. Hắn đặt kỳ vọng rất cao vào Thánh Thành, càng hy vọng hắn đặt chú ý vào việc tu hành, dùng thực lực đánh bại đối thủ chứ không phải trả thù bằng cách này.
Mọi người không nói nữa.
Chuyện này không đáng thảo luận.
Tóm lại tiếp theo Vũ Văn Thánh Thành sẽ bị nhốt ba năm.
Trong góc.
Mắt Vũ Văn Thần Đô nóng rực nhìn Tô Vô Ưu chằm chằm.
Tô Vô Ưu cúi đầu nói:
- Thần Đô, đừng nhìn ta như vậy. Trong khoảng thời gian này Thánh Thành rất hậm hực, ta chỉ muốn trút giận cho hắn.
Vũ Văn Thần Đô lạnh lùng hỏi:
- Bằng thủ đoạn đê hèn này?
Tô Vô Ưu hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn cho hắn trút giận, sau này yên ổn tu luyện sao?
Vũ Văn Thần Đô nhắm mắt lại, không thèm nhìn nàng:
- Vô Ưu, sau này đừng ra vẻ thông minh đoán lòng của ta nữa, nếu không thì chúng ta sẽ càng đi càng cách xa.
Tô Vô Ưu cắn môi son, giọt lệ ứa ra:
- Biết, ta biết rồi.
Trong lòng nàng sinh hận.
Vũ Văn Thần Đô nhắm mắt, nói:
- Xem trận chiến này xong ta sẽ bước lên chiến trường cuộc chiến Cảnh Vực, khi đó khó đoán sống chết. Chết thì tan thành mây khói, sống thì một bước lên trời. Nếu ta có thể một bước lên trời, nàng còn muốn đuổi kịp ta thì đừng làm mấy chuyện xấu xa này, khiến ta khinh thường nàng.
Tô Vô Ưu cúi gầm mặt:
- Vâng!
. . .
Rất nhanh, mặt trời mọc lên từ hướng đông.
Phương bắc chiến trường Đông Hoàng thứ nhất phát ra tiếng răng rắc.
Nghe tiếng động này thì chắc Thái Nhất Tháp đã mở cửa lớn.
Trong phút chốc toàn trường yên tĩnh, hầu như mọi người đều duỗi cổ nhìn về phương hướng kia.
Trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất chỉ ảnh chiếu hai tầng Thái Nhất Tháp, còn Thái Nhất Tháp thật sự thì ngửa đầu lên là thấy.
Tòa tháp cao màu trắng tràn ngập dấu vết năm tháng tang thương, phát ra hơi thở xa xưa.
Cửa lớn mở ra, Lý Thiên Mệnh có ảo giác như thế giới hồng hoang đang mở ra cánh cửa lớn.
- Nghe đồn Thái Nhất Tháp do thượng thần sáng tạo, không phải một tòa tháp mà là một món vật thần. Nhưng chỉ có tổ tiên đời đầu mới khống chế được nó.
Đây là kho báu lớn nhất của Đông Hoàng tông, các đệ tử thề sống chết giữ gìn.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca có cảm giác đặc biệt gì không?
Lý Thiên Mệnh híp mắt cảm nhận hơi thở đến từ Thái Nhất Tháp.
- Rất yếu ớt, có lẽ phải lên tầng thứ ba mới biết.
Không chỉ riêng Lý Thiên Mệnh, mười bảy người có mặt đều là lần đầu tiên khiêu chiến Thái Nhất Tháp, cơ hồ đều tràn ngập khát khao.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca có nắm chắc trở thành đệ tử Thái Nhất không?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Vậy phải xem phát huy của Linh Nhi.
Nói thật thì phát huy của Khương Phi Linh rất quan trọng.
Khương Phi Linh nói:
- Ta còn có một năng lực chưa gỡ phong ấn, gần đây đã có dấu hiệu thả lỏng.
Lý Thiên Mệnh tỏ vẻ rất mong đợi:
- Vậy à?
Lúc này, tông lão Tô Trấn quay đầu nói:
- Thái Nhất Tháp đã mở ra, mười bảy người các ngươi theo ta đi Thái Nhất Tháp.
Điều này nghĩa là tranh phong Thái Nhất Tháp chính thức bắt đầu!
Trong phút chốc, muôn người cuồng nhiệt reo hò, đinh tai nhức óc.
Đây là thế giới tôn trọng thực lực và thiên tài, trong tranh phong võ đạo đạp trên kẻ địch nổi bật, với tư thái vô địch trở thành đệ tử Thái Nhất là được sẽ ủng hộ và kính nể.
Tông lão Tô Trấn ra lệnh một tiếng, mười bảy vị đệ tử thân truyền của tông lão chen chúc nhau đi theo.
- Chú ý, vừa vào Thái Nhất Tháp là được thả thú bản mệnh ra.
Thoáng chốc Lý Thiên Mệnh đã đến Thái Nhất Tháp gần ngay trước mắt.
Bên dưới Thái Nhất Tháp có một hàng mười bảy cánh cửa lớn màu trắng, hèn gì tuyển chọn ra mười bảy người tham gia chiến đấu.
Ngước đầu lên, Thái Nhất Tháp nguy nga cao ngất như người khổng lồ, ánh mắt lạnh lùng trên cao nhìn xuống đệ tử tham gia chiến đấu.
Khi nhóm Lý Thiên Mệnh biến mất trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, mười vạn khán giả không nhìn theo.
Bọn họ chuyển sang nhìn trong chiến trường, hai tầng ảnh chiếu thiên văn không có bóng người. Nhưng bọn họ biết tranh phong Thái Nhất Tháp kịch liệt nhất sắp diễn ra ngay.
Mười bảy người tham gia chiến đấu và thú bản mệnh của họ sẽ lao vào Thái Nhất Tháp, hiện ra trong ảnh chiếu thiên văn.
Thời gian như yên lặng, các đệ tử trợn to mắt chờ Tô Trấn tuyên bố.
Vũ Văn Trấn Tinh đi ở đằng trước bỗng quay đầu lại, mắt đỏ máu làm động tác cắt cổ:
- Lý Thiên Mệnh.
Tông lão Tô Trấn tuyên bố bắt đầu tranh phong.
Oong!
Vũ Văn Trấn Tinh bỗng tăng tốc, lao vào Thái Nhất Tháp trước nhất. Sau khi gã đi vào thì cánh cửa kia đóng lại.
Mười bảy cánh cửa, mười bảy đệ tử.
Vù vù vù vù vù!
Các đệ tử chen chúc giành nhau chọn một cánh cửa rồi xông vào.
Cần nhanh, chính xác, ác, vì nếu hai người cùng chọn một cánh cửa rất có thể sẽ có xung đột.
- Sắp xếp trong Thái Nhất Tháp được trưởng bối của họ thiết kế, Vũ Văn Trấn Tinh chọn cánh cửa đó chắc chắn có đường tắt.
Tiếc rằng bị Vũ Văn Trấn Tinh nhanh chân chọn mất rồi.
Lý Thiên Mệnh không đuổi theo kịp gã, nhưng hắn chọn Công Tôn Sí cách mình gần nhất.
Trực giác nói cho Lý Thiên Mệnh biết chọn cánh cửa kia là rất quan trọng.
Vũ Văn Trấn Tinh, Công Tôn Sí, Trần Kiêu Ký được trưởng bối nhắc nhở nên tất nhiên sẽ chọn cái có lợi nhất.
- Linh Nhi!
Cạnh tranh bắt đầu ngay từ trước ngưỡng cửa.
Lý Thiên Mệnh không chút do dự thi triển Thiên Chi Dực, trường thời gian, một cái làm tăng tốc, một cái làm giảm tốc độ.
Tăng tốc cho bản thân, giảm tốc độ của kẻ địch.
Oong!
Trong khoảnh khắc này Lý Thiên Mệnh bộc phát ra tốc độ khủng bố.
Công Tôn Sí hóa thành luồng sáng lao vào cánh cửa màu trắng thứ tám đếm từ bên trái sang, khi gã sắp xông vào thì Lý Thiên Mệnh đột nhiên từ bên cạnh đụng qua.
Lý Thiên Mệnh không va chạm với Công Tôn Sí mà lướt qua gã, trực tiếp lao vào cánh cửa màu trắng thứ tám.
Rầm!
Công Tôn Sí chậm một bước đụng vào cánh cửa đóng kín, suýt đổ máu đầu.
Công Tôn Sí gầm lên:
- Lý Thiên Mệnh!
Gã vội chọn cánh cửa kế bên, thành công vào sân đấu.
Mắt Công Tôn Sí đỏ rực, lửa giận ngút trời.
Công Tôn Sí không ngờ bọn họ chưa chơi đùa Lý Thiên Mệnh mà gã đã bị hắn cướp đường tắt.
- Gan chó to lắm, tiếp theo sẽ cho ngươi khóc nghẹn cổ họng!
Ba người đã bảo đảm trước mặt Tô Vô Ưu, Tô Y Nhiên.
- Chờ lấy được hai món chí bảo rồi sẽ từ từ chơi với ngươi!
Công Tôn Sí đâu biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu của một chuỗi hành động Lý Thiên Mệnh sắp làm trong hôm nay.
Bên chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
Mọi người nhìn thấy bóng người đầu tiên lao vào Thái Nhất Tháp là Vũ Văn Trấn Tinh.
Điều này nghĩa là tranh phong Thái Nhất Tháp chính thức bắt đầu.