Huyết Ma Thao Thiết mới xuất hiện đã chặn trước mặt Lý Thiên Mệnh, há mồm phun luồng lửa màu máu che kín không gian.
Lửa đỏ không nóng rực ngược lại âm trầm lạnh lẽo, đốt trên người dường như cháy bỏng cả linh hồn, cực kỳ đáng sợ.
Bị Thánh Thú tam giai ngăn cản, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn đánh mất cơ hội.
Khoảnh khắc thú bản mệnh thi triển thần thông Linh Nguyên thì Vũ Văn Trấn Tinh đã đến gần Thần Nguyên cầu, tay chộp lấy Thần Nguyên cầu bỏ vào nhẫn tu di của mình.
Vũ Văn Trấn Tinh hưng phấn reo lên:
- Chí bảo tầng thứ nhất vào tay!
Cho đến bây giờ, trừ việc Lý Thiên Mệnh đánh bại Trần Kiêu Ký ra, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch.
Chí bảo tầng thứ nhất vào tay là rất quan trọng với Vũ Văn Trấn Tinh, nói thật thì tuy Trần Kiêu Ký nhanh chóng bị hạ gục nhưng gã đã lập công lớn.
- Chứ không thì với tốc độ biến thái của Lý Thiên Mệnh không chừng sẽ bị hắn nhặt của rơi.
Giờ chí bảo vào tay, Vũ Văn Trấn Tinh nhẹ cả người.
Mọi người đều thấy Vũ Văn Trấn Tinh dễ dàng lấy chí bảo.
Vũ Văn Trấn Tinh suy nghĩ có nên hành Lý Thiên Mệnh một trận ngay tại đây không, ngay lúc này, trên đỉnh đầu bỗng mở ra cánh cửa, cây cột mới nâng Thần Nguyên cầu đột nhiên dâng lên cao, đâm vào cửa lớn trên nóc.
Vũ Văn Trấn Tinh kêu gọi:
- Huyết U, trở về!
Huyết Ma Thao Thiết vừa đẩy lùi Lý Thiên Mệnh, nó xoay thân thể cao lớn như ngọn núi xông về phía Vũ Văn Trấn Tinh, chớp mắt đã trở vào không gian bản mệnh.
Chí bảo tầng thứ nhất vào tay, đối với Vũ Văn Trấn Tinh thì điều quan trọng nhất tiếp theo là tầng thứ hai.
Vũ Văn Trấn Tinh gọi về Huyết Ma Thao Thiết rồi ánh mắt âm trầm lạnh lùng liếc qua Lý Thiên Mệnh đuổi theo, ngoắc đầu ngón tay, sau đó theo đà cột đâm lên bước lên tầng thứ hai Thái Nhất Tháp.
Vũ Văn Trấn Tinh vừa biến mất thì Lý Thiên Mệnh mới chạy tới bên dưới.
Huỳnh Hỏa tức điên, nóng nảy nói:
- Tức quá! Bảo bối của lão tử đã bị con lừa trọc này cướp đi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Lần sau đuổi theo hắn, cướp lại là được.
Hắn đuổi theo lên tầng thứ hai Thái Nhất Tháp.
Lý Thiên Mệnh biết không có quy tắc nói nếu ai lấy được phần thưởng qua ải thì người khác không được phép tranh giành.
Sự thật thì trong lịch sử tranh phong Thái Nhất Tháp, nhiều người lấy được chí bảo rồi về sau bị cướp mất, chỉ cần ở trong Thái Nhất Tháp thì đều được tính.
Cho nên tranh phong Thái Nhất Tháp không đơn giản, cướp được báu vật là một lẽ, có giữ gìn được hay không lại là chuyện khác.
Giữ được mới thật sự cường đại.
Tuy món chí bảo đầu tiên đã bị Vũ Văn Trấn Tinh cướp trước, nhưng không ảnh hưởng tâm tính của Lý Thiên Mệnh.
Đấu tranh trong Thái Nhất Tháp mới trôi qua một phần ba.
Công Tôn Sí là người đến nơi thứ ba, gã trực tiếp lên tầng thứ hai. Tiếp theo có Hoàng Phủ Phỉ Phỉ, Thượng Quan Gia Ý, và Trần Kiêu Ký kiên trì lao đến.
Sau đó còn hai người khác là Triệu Tinh Dịch và Giang Huyền Không, bọn họ lần mò hết nửa ngày, rốt cuộc tìm đến bên này, những người khác vẫn đang bị kẹt lại tầng thứ nhất Thái Nhất Tháp.
Nhưng hai người này đều là Quy Nhất cảnh đệ thất trọng, yếu hơn mấy người lên trước một chút.
Còn có bốn Quy Nhất cảnh đệ bát trọng bị nhốt trong vô hình khoáng, không biết nên đi hướng nào.
Thần Nguyên cầu đã bị cướp đi, bọn họ càng không có mục tiêu.
Nói thật thì mọi người đều nhìn ra điểm vô sỉ của tranh phong Thái Nhất Tháp.
Người ngay từ đầu đã biết tuyến đường chẳng những có thể nhẹ nhàng lấy chí bảo tầng thứ nhất, còn nhanh chóng lên tầng thứ hai.
Người khác thì chỉ mới bắt đầu lần mò trong mê cung, chí bảo đã mất, dù có thực lực đầy mình thì được ích gì?
. . .
Lý Thiên Mệnh mới xông lên tầng thứ hai thì phát hiện trước mắt là sương trắng dày đặc, không nhìn thấy gì.
Chỉ có Vũ Văn Trấn Tinh ở trước mặt hắn.
Lý Thiên Mệnh sử dụng con mắt thứ ba nên thấy rõ khu vực xung quanh, nhưng Vũ Văn Trấn Tinh đã không ở đây.
May mắn là sương mù dần tán đi.
Lúc sương mù còn dày đặc, Lý Thiên Mệnh trông thấy Công Tôn Sí cũng xông lên tầng thứ hai.
Còn có đôi tình nhân, trông như đôi người ngọc, trai tài gái sắc, khí chất cao nhã, hơi không hòa hợp với nhóm người Vũ Văn Trấn Tinh, Công Tôn Sí.
Về cách điệu thì đôi tình lữ cao hơn một bậc, bàn về đấu chí thì chắc chắn nhóm Vũ Văn Trấn Tinh mạnh hơn.
Lý Thiên Mệnh biết hai người, tên Hoàng Phủ Phỉ Phỉ và Thượng Quan Gia Ý, là cháu chắt dòng chính của tông lão thứ nhất và thứ bốn, không chung xuồng với nhóm Vũ Văn Trấn Tinh.
Đương nhiên cũng không chung đường với hắn.
Đều là đối thủ cạnh tranh.
Ngoài ra còn có hai người Quy Nhất cảnh đệ thất trọng đi vào, Lý Thiên Mệnh không quen, nhưng bọn họ không thể ảnh hương đại cuộc.
Trần Kiêu Ký bị đánh gục cũng bò lên, nhưng trông hơi thảm.
Lúc này sương mù dày đặc đã tán đi, nhóm người Lý Thiên Mệnh thấy rõ ràng tầng thứ hai Thái Nhất Tháp.
Khiến người bất ngờ là tầng thứ hai một mảnh trống trải, tức là không có bài bố gì, không có vô hình khoáng.
Trong tầm nhìn chỉ có chuông đồng cổ xưa đặt chính giữa tầng thứ hai.
Chuông đồng úp dưới đất, trông cực kỳ dày nặng, ngoài chuông đồng ra không có thứ gì khác.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, xem nhóm Vũ Văn Trấn Tinh chạy đi đâu là biết chí bảo tầng thứ hai nằm ở chỗ nào.
Quả nhiên bọn họ xông về phía chuông đồng.
Lý Thiên Mệnh khinh thường thầm nghĩ:
- Còn giữ chút sĩ diện, tạo sương mù dày đặc ngăn cản Vũ Văn Trấn Tinh một chút, nếu không có sương mù thì Vũ Văn Trấn Tinh vừa xông lên đã lấy luôn chí bảo thứ hai rồi.
Nhưng nói thật thì tầng thứ hai này rõ ràng là cuộc hỗn chiến, không chút quy tắc.
Vũ Văn Trấn Tinh có Công Tôn Sí, Trần Kiêu Ký, đều là thiên tài xếp trong năm hạng đầu, ba người thành một tổ thì sợ gì hỗn chiến?
Điều bất ngờ duy nhất của họ có lẽ là Trần Kiêu Ký bị đánh hạ trước, tạm thời không giúp được gì.
- Lên!
Lý Thiên Mệnh không quan tâm nhiều, nương Thiên Chi Dực tăng tốc bay về phía chuông đồng.
Hắn thấy một bên là Hoàng Phủ Phỉ Phỉ, Thượng Quan Gia Ý cùng nhau tiến lên.
Hai Quy Nhất cảnh đệ thất trọng thì tạm thời không dám nhúc nhích, nếu không sẽ bị Vũ Văn Trấn Tinh hung ác trấn áp.
Vũ Văn Trấn Tinh nói:
- Ngăn bọn họ lại, ta lấy chí bảo trước.
Trần Kiêu Ký khó chịu nói:
- Ta e rằng không được.
Vũ Văn Trấn Tinh lườm Trần Kiêu Ký một cái, gã hơi yếu về mặt tốc độ. Kế hoạch ban đầu là để Trần Kiêu Ký và Công Tôn Sí ngăn cản Hoàng Phủ Phỉ Phỉ, Thượng Quan Gia Ý, giờ còn phải lo chặn lại Lý Thiên Mệnh, cộng thêm Trần Kiêu Ký mất một nửa sức chiến đấu, ưu thế của bọn họ bay mất.
Nhưng Vũ Văn Trấn Tinh có khác, gã lớn lên trong giết chóc, khi chiến đấu có thể bày ra phong cách khác hẳn đệ tử khác.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vũ Văn Trấn Tinh và Huyết Ma Thao Thiết chặn trước mặt Hoàng Phủ Phỉ Phỉ, Thượng Quan Gia Ý.
Muốn lấy chí bảo vừa khiến người ta ngậm miệng, hiển nhiên Vũ Văn Trấn Tinh dù chiếm ưu thế thì vẫn phải biểu hiện ra hợp cách mới có thể phục chúng.
Mắt Vũ Văn Trấn Tinh hung ác nói:
- Các ngươi to gan lắm, dám can đảm tranh giành với ta, cùng lên đi!
Huyết Ma Thao Thiết gầm lên, dường như Thái Nhất Tháp rung rinh theo.
Hai tình lữ liếc nhau:
- Hạ hắn!
- Ừm!
Nếu đấu một mình thì họ còn sợ Vũ Văn Trấn Tinh, nhưng bây giờ là cơ hội ngàn năm một thuở!
Khi Hoàng Phủ Phỉ Phỉ và Thượng Quan Gia Ý bắt tay nhau định đột phá Vũ Văn Trấn Tinh thì cơ hội của Lý Thiên Mệnh đến.
Hắn vừa nhúc nhích đã bị một thiếu niên tóc đỏ chặn trước mắt.
Thú bản mệnh của gã là con châu chấu to lớn, nó giống như Huyết Minh Mẫu Hoàng. Huyết Minh Mẫu Hoàng là sâu thịt to, còn cơ thể mẹ Phần Thiên Đế Hoàng thì giáp bao trùm nguyên người, có chân dài và miệng sắc bén.