Vết thương trên tay và trên mặt Trần Kiêu Ký chỉ có thể tạm dùng Linh Túy thoa ngoài da và uống vào bụng, tạm thời sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức chiến đấu. Thậm chí về tốc độ chắc chắn Trần Kiêu Ký sẽ bị nhóm người Hoàng Phủ Phỉ Phỉ, Thượng Quan Gia Ý vượt mặt.
Trần Kiêu Ký thầm hận.
Gã biết người bên ngoài chắc chắn đều xem trận chiến đấu này, gã biết rõ sẽ mất mặt nhường nào, e rằng trong một thời gian dài gã không có cách nào ngẩng cao đầu nhìn người.
- Ngươi phải kiên trì đến tầng thứ ba, Lý Thiên Mệnh!
Chỉ có giết chóc mới vơi bớt cơn giận của Trần Kiêu Ký.
Lý Thiên Mệnh hung mãnh hạ gục Trần Kiêu Ký tương đương với đạp lên gã đuổi theo Vũ Văn Trấn Tinh, hắn không ngờ rằng cảnh tượng đó sẽ tạo nên sóng to gió lớn trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
Nhiều người tâm tình căng thẳng, kích động đứng lên chắn tầm mắt của người ngồi sau, đổi lấy tiếng ồn ào la ó.
Thế giới võ đạo lấy võ đấu đứng đầu, thiên tài tranh phong đẳng cấp này khiến nhiều đệ tử lòng sục sôi.
Bọn họ xoe tròn mắt nhìn Trần Kiêu Ký bị Lý Thiên Mệnh nghiền áp đánh gục.
Quy Nhất cảnh đệ bát trọng vậy mà ngã dưới đất ói máu, thú bản mệnh cũng thê lương rên rỉ.
Điều này khác hẳn với dự đoán của mọi người.
Đưa mắt nhìn, đa số khán giả trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất đều hút ngụm khí lạnh, thộn mặt nhìn nhau.
Bên Thanh Long Kiếm Phong, Viên Hồn Thiên lắc đầu cười cay đắng:
- Ta dự tính thiếu tông chủ sẽ tiến bộ, có thể ngang sức với Trần Kiêu Ký, nhưng không ngờ mình vẫn đánh giá thấp hắn.
Mắt Cốc Vũ đong đầy tôn sùng:
- Đáng sợ hết sức, mọi người đều biết hắn rất nghịch thiên, đã chuẩn bị tâm lý hắn có thể cứng rắn chống lại Trần Kiêu Ký, kết quả là hắn nghịch thiên còn hơn trong tưởng tượng của chúng ta.
Trận chiến này khiến các đệ tử Thanh Long Kiếm Phong hò reo, thậm chí gọi tên Lý Thiên Mệnh.
Máu nóng chiến đấu khiến người cuồng nhiệt.
Vô số người có cùng suy nghĩ giống Viên Hồn Thiên và Cốc Vũ.
Bọn họ không xem Lý Thiên Mệnh là tài trí bình thường, trước khi bắt đầu chiến đấu đã biết chắc hắn có đột phá mới, nhưng không ngờ hắn cao hơn một bậc so với dự đoán trong lòng mọi người.
Nói ngắn gọn là bị rung động bất ngờ.
Hôm nay có nhiều người thánh tộc Lý thị xem cuộc chiến, đám người Lý Huyền Nhất, Lý Diễm Sinh, Lý Uẩn Đình, Lý Huyền Hà dẫn đội. Bọn họ co đầu rút cổ ở trong góc chiến trường trơ mắt nhìn cảnh này.
Lý Huyền Nhất hút ngụm khí lạnh:
- Mới không lâu trước đó hắn phải liều mạng mới đánh bại Huyễn Thần được, mà bây giờ đã nghiền áp hạ gục Trần Kiêu Ký, tiến bộ đến mức này.
Nhìn kỹ thì đa số người thánh tộc Lý thị đều xanh mặt, dù sao bọn họ đã sớm không phục tùng huyết mạch Chí Tôn.
Mặt Lý Huyền Hà trắng bệch nói:
- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thật là nghịch thiên, có phải chúng ta đã làm sai không?
Lý Huyền Hà gặp gỡ Lý Thiên Mệnh sớm nhất, càng hiểu rõ lúc hắn đánh bại nhi tử Lý Lăng Hà của mình thì đang sở hữu sức mạnh cỡ nào.
Đây không phải tiến bộ của thiên tài mà là thần vượt bậc.
Lý Huyền Nhất cắn răng nói:
- Chờ hắn sống sót rời khỏi Thái Nhất Tháp rồi nói tiếp.
Lý Huyền Nhất biết có một việc chắc chắn sẽ phát sinh, nhưng không dám nói.
Lý Uẩn Đình khẽ thở dài:
- Được rồi, nếu hắn có thể thành đệ tử Thái Nhất thì dù thế nào chúng ta đều phải ủng hộ hắn.
Lý Uẩn Đình đã tâm phục khẩu phục.
Lý Huyền Nhất châm chọc hỏi:
- Các ngươi cho rằng Vũ Văn thế gia sẽ để mặc cho hắn lớn lên sao?
Lý Diễm Sinh nói:
- Tuy là vậy nhưng dù gì có Thanh Long Diệp gia che chở hắn, nếu hắn trở thành đệ tử Thái Nhất, thân phận địa vị cao thì Vũ Văn thế gia không thể tùy tiện giết. Đệ tử Thái Nhất không đùa được, giết chết đệ tử Thái Nhất nghiêm trọng hơn giết một tông lão.
Lý Huyền Nhất sắc mặt khó xem nói:
- Ta nhìn ra được tiến bộ của hắn rất lớn, nhưng có thể sống sót trong tay Vũ Văn Trấn Tinh hay không thì hơi khó đoán, càng đừng nói khiêu chiến với bốn đệ tử Thái Nhất. Hắn muốn thành đệ tử Thái Nhất hoàn toàn là nằm mơ.
Chỉ có nói như vậy mới khiến lòng gã thoải mái một chút, trong lòng gã từ chối chấp nhận Lý Thiên Mệnh thiên tài vươn lên, cho gã cảm nhận sự tuyệt vọng.
Lý Diễm Sinh nói:
- Cũng đúng, chờ xem sao.
Lúng túng là bên cạnh có nhiều người lại gần chúc mừng thánh tộc Lý thị, Lý Huyền Nhất phải ứng đối với họ, thật là khó chịu.
Đưa mắt nhìn, trong mười vạn người có ít nhất bảy vạn người tán thán Lý Thiên Mệnh đột ngột nổi bật.
Trong đại điện Thanh Thần Sơn, Diệp Thanh tông lão cười khổ nói:
- Trừ khen ra ta không biết nên nói cái gì.
Diệp Thiếu Khanh đã dời sang bên này, làm sư tôn đương nhiên cũng thấy tự hào:
- Tiếp theo còn có kịch hay, cứ xem từ từ.
Diệp Thanh nói:
- Lần này kết thúc rồi quyết phải bảo vệ hắn bằng được.
- Không thành vấn đề.
Diệp Vũ Hề đứng ở phía sau, có chút đau đầu hỏi:
- Phụ thân, chuyện của đại ca . . .
Diệp Thanh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Hắn đã làm ra lựa chọn thì tùy hắn.
Diệp Thiên Long đầu phục Vũ Văn Thái Cực, mấy ngày nay không ngừng cố gắng thuyết phục gia đình, khi bị từ chối thì dùng ánh mắt đau lòng bóp cổ tay, nhìn người nhà như xem đồ ngốc, thật là khiến người nhà chạnh lòng.
Cuối cùng Diệp Thanh đuổi gã ra Thanh Thần Sơn.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Vũ Hề, chúng ta đã có sự lựa chọn thì không nên e dè, phải kiên trì đến cùng.
Diệp Vũ Hề trợn trắng mắt:
- Còn cần ca nói? Ta không thèm làm chó săn.
Bọn họ không biết với biểu hiện như thế của Lý Thiên Mệnh sẽ tạo nên chấn động thế nào cho bên đại điện Phụng Thiên Sơn, nhưng phỏng chừng ít ra phụ thân của Trần Kiêu Ký, Trần Nam Thiên sẽ không dễ chịu gì.
Tiếp theo sẽ có càng nhiều người đen mặt.
. . .
Trong tiếng ồn ào của muôn người hò reo, tranh phong Thái Nhất Tháp đến giây phút căng thẳng nhất.
Mọi người xoe tròn mắt nhìn Vũ Văn Trấn Tinh đến gần sát Thần Nguyên cầu.
Lý Thiên Mệnh thì tuy bị Trần Kiêu Ký ngăn cản nhưng vẫn hung mãnh đuổi theo, hắn có thể bắt kịp Vũ Văn Trấn Tinh hay không đều khó đoán.
Phía sau còn mấy người đuổi theo.
Thiên Chi Dực lao nhanh, Lý Thiên Mệnh đã thấy bóng lưng của Vũ Văn Trấn Tinh, càng thấy rõ Thần Nguyên cầu đặt trên một cây cột phía trước.
Oong!
Lý Thiên Mệnh dùng tốc độ nhanh nhất vụt qua đường hầm.
Keng!
Tà Ma trong tay bắn ra, quấn quanh cánh tay hắn, hễ ở trong phạm vi xiềng xích là nó sẽ bắn nhanh trong tích tắc.
Vũ Văn Trấn Tinh không quay đầu, cười khẩy nói:
- Xéo đi.
Một con thú khổng lồ đỏ máu đột nhiên lao ra từ người Vũ Văn Trấn Tinh, lấp kín đường hầm, chặn ngay trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Cùng là con thú Thao Thiết khổng lồ, to hơn Bát Tí Thao Thiết một phần ba, toàn thân đều là vảy giáp đỏ, há mồm máu càng to lớn. Trong miệng to có năm hàng răng, như cá mập, từng vòng nối tiếp nhau có thể tùy thời xé rách đối thủ.
Vảy giáp màu đỏ của nó vừa thô vừa dày, trông như cỗ máy chiến đấu. Đặc biệt là đôi mắt đỏ rực, cái đuôi dài mang theo gai nhọn tựa như trường thương, càng dữ tợn hơn.
Lý Thiên Mệnh nhận ra ngay trong mắt nó có ba mươi ba đốm sao.
Đây là Thánh Thú tam giai.
Thánh Thú tam giai tuyệt đối là thú bản mệnh đẳng cấp cao nhất trong phạm vi toàn Thái Nhất Tháp.
Con thú khổng lồ này tên là Huyết Ma Thao Thiết.
Huyết Ma Thao Thiết là sát thủ siêu đẳng của tộc này, hung tàn mà dữ tợn, mắt bắn ra tia hung dữ, trông hoàn toàn khác với mãnh thú. Nó thậm chí hung tàn, khát máu còn hơn mãnh thú.