Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 379 - Chương 379 - Một Kiếm Sơn Hà Phá

Chương 379 - Một kiếm sơn hà phá
Chương 379 - Một kiếm sơn hà phá

Thoáng chốc thi triển thần thông chiến quyết thú pháp, uy hiếp đến từ Quy Nhất cảnh đệ bát trọng mang đến nguy hiểm sống chết.

Cố tình lúc này Vũ Văn Trấn Tinh đã đến đường hầm, gã cười nhạt liếc Lý Thiên Mệnh một cái.

Khi Trần Kiêu Ký xông về phía Lý Thiên Mệnh thì Vũ Văn Trấn Tinh lướt qua chiến trường, lao tới gần Thần Nguyên cầu.

- Chết tiệt!

Lý Thiên Mệnh đã không có thời gian.

Mấu chốt là Trần Kiêu Ký không cho hắn cơ hội tiếp tục đuổi theo, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nhanh chóng giải quyết rắc rối này.

- Lý Thiên Mệnh, ngươi mà cũng muốn cướp đồ của Trấn Tinh, đang tấu hài à?

Trần Kiêu Ký hoàn toàn bùng nổ Quy Nhất khí tràng của Quy Nhất cảnh đệ bát trọng, tựa như sông ngân, tốc độ của Lam Lân Độc Giác Thú càng hung mãnh hơn, đã áp sát Lý Thiên Mệnh.

- Grao!

Meow Meow lập tức hóa thành Đế Ma Hỗn Độn che trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Hỗn Độn Điện Cầu.

Quả cầu tia chớp đen cuồng bạo to lớn dán sát đường hầm bắn ra.

Bùm!

Rắn điện lăn lộn, một luồng ánh sáng sao xuyên qua.

- Chết!

Trường thương của Trần Kiêu Ký đâm vào mắt Meow Meow.

Ánh sáng sao trên vảy giáp Lam Lân Độc Giác Thú dưới thân gã cơ hồ che lấp tầm mắt của nhiều người, nếu bị một sừng của nó đâm trúng thì đủ để xuyên thủng Meow Meow.

Nhưng chủ nhân và chiến sủng đối phương muốn công kích Meow Meow còn phải hỏi qua Lý Thiên Mệnh, Huỳnh Hỏa có cho phép không.

Càng phải hỏi Meow Meow có chịu không!

Meow Meow ngửa đầu gầm rống, vô số lôi đình tia chớp hội tụ quanh nó thành chín con rắn sấm sét khổng lồ. Rắn sấm sét đen quấn vào nhau, trực tiếp vươn ra ngoài.

Đường hầm này không quá rộng, thần thông Thiên Kiếp Hỗn Độn đã chặn hơn một nửa đường hầm.

Xoẹt xoẹt đùng!

Mấy trăm vạn tia chớp đen ập đến, chặn đà xung phong của Lam Lân Độc Giác Thú.

- Xem bên này!

Huỳnh Hỏa xuất hiện xuất quỷ nhập thần, Phần Thiên Vũ Linh bắn ra buộc Trần Kiêu Ký né sang một bên.

- Không biết sống chết!

Trần Kiêu Ký tự nhận mình có thực lực rất mạnh, gã là số ít Quy Nhất cảnh đệ bát trọng, trừ bốn vị đệ tử Thái Nhất ra thì gã ít nhất xếp năm hạng đầu.

Trong mười bảy đối thủ này Trần Kiêu Ký chỉ thần phục một mình Vũ Văn Trấn Tinh.

Lý Thiên Mệnh đã xem biểu hiện của Trần Kiêu Ký trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, một người một ngựa xung phong đại sát bốn phương.

Nhưng bây giờ thì chưa chắc.

Thiên Chi Dực vỗ đập, Lý Thiên Mệnh cầm Hắc Minh Long Kiếm hóa thành ảo ảnh đen đâm về phía Trần Kiêu Ký:

- Ngươi nói ai không biết sống chết?

Cùng lúc đó, Huỳnh Hỏa và Meow Meow từ hai bên lao vào đối thủ.

Ba đánh hai đôi khi sướng vậy đấy.

Huỳnh Hỏa có nhiều thủ đoạn nhất, liên tiếp sử dụng thần thông và chiến quyết, nhìn như nhỏ bé nhất nhưng gà con tựa như sát thủ, làm Trần Kiêu Ký và Lam Lân Độc Giác Thú nhức đầu vô cùng.

Dùng Câu Hồn Nhất Trảo thì thôi đi, còn tặng kèm Nghịch Thần kiếm ý.

Phập!

Dù Trần Kiêu Ký có bộ giáp ánh sao nhưng bả vai vẫn trúng một đòn từ Huỳnh Hỏa.

Một nhát chém rách thịt tét da.

Khi Trần Kiêu Ký nổi khùng lên quay đầu đuổi theo thì gà lưu manh đã trốn mất bóng, núp sau lưng Meow Meow.

Lý Thiên Mệnh đột nhiên xuất hiện trước mắt gã:

- Trần Kiêu Ký, bên này!

Ý chí trong mắt Lý Thiên Mệnh mạnh mẽ mà bùng nổ, chỉ nhìn thoáng qua đã có cảm giác kinh tâm động phách.

Nghịch Thần kiếm ý, Kiếm Nghịch Sơn Hà.

Tu luyện một vạn đường kiếm thành nền móng cho Lý Thiên Mệnh thi triển chiêu này đến trình độ đăng phong tạo cực.

Một kiếm chém xuống đầu.

Trần Kiêu Ký quát lớn, nhảy lên từ người Lam Lân Độc Giác Thú, một thương đâm tận trời.

Trần Kiêu Ký quát to:

- Ruồi bọ tầm thường cũng dám mất mặt!!!

Đáp lại gã là đường kiếm bùng nổ.

- Phá!

Một kiếm, sơn hà phá.

Kiếm khí Hắc Minh Ma Long mang theo Nghịch Thần kiếm ý, hai tầng lực lượng lôi đình và lửa của Lý Thiên Mệnh, cộng với Phụ Linh bùng nổ, một kiếm chém xuống.

Bùm!

Đường kiếm này khủng bố, làm trường thương của Trần Kiêu Ký không ngăn nổi đập ngược lên trán gã, keng một tiếng đập gã xây xẩm mặt mày.

Bịch!

Trần Kiêu Ký mới nhảy lên từ lưng ngựa nhưng bây giờ rớt xuống lại, đập trúng người Lam Lân Độc Giác Thú.

Lúc này Lam Lân Độc Giác Thú bị Meow Meow vồ té dưới đất, Điện Kiếm Chi Nha cắn vào cổ nó.

Phập!

Máu tươi phun tung toé.

- Ngươi ăn cỏ mà dám lên mặt với kẻ ăn thịt như chúng ta hả? Meow Meow, cắn chết nó!

Huỳnh Hỏa thừa dịp Meow Meow đè đối thủ đã dùng cánh thi triển Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm đâm mấy chục lỗ thủng trên người Lam Lân Độc Giác Thú.

- Mợ nó, da dày cui!

Đâm xong hai cánh của bé gà run lẩy bẩy, may mắn đã tiến hóa Huyền Hoàng Dực.

- Đây là Thánh Thú nhị giai có hai mươi bốn đốm sao, làm gỏi nó!

Hai con thú chà đạp, rốt cuộc Lam Lân Độc Giác Thú khùng lên tính vùng vẫy chống cự, nhưng bị Câu Hồn Nhất Trảo của Tiểu Hoàng Kê xẹt qua phần thân dưới, nó rú lên, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Gà lưu manh cất tiếng cười trở thành ác mộng của Lam Lân Độc Giác Thú:

- Còn láo nữa không?

Trảo này đúng là rút hồn.

Khi Trần Kiêu Ký bò dậy vừa lúc thấy cảnh này, khóe mắt đã nứt ra:

- Tinh Hán!

Đó là tên của thú bản mệnh của gã.

Trần Kiêu Ký mới la xong thì nguy hiểm từ trên trời giáng xuống.

Trần Kiêu Ký thay đổi sắc mặt, gã không có binh khí, trong vội vàng gã thi triển Vẫn Tinh Chưởng.

Phập!

Một thanh kiếm đen đâm xuyên qua bàn tay của gã.

Trần Kiêu Ký phát ra tiếng gào thảm thiết:

- A!

Gã đau đớn, căm tức, lửa giận ngút trời trừng Lý Thiên Mệnh:

- Ngươi chết chắc . . .

Trần Kiêu Ký chưa nói hết câu đã bị Lý Thiên Mệnh đấm vào mặt, đấm mặt gã gần như lõm vào.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng liếc gã một cái:

- Ngậm mồm lại.

Sau đó hắn vỗ Thiên Chi Dực lao ra chiến trường.

- Đi!

Khi bay lướt qua hắn mang theo Huỳnh Hỏa, Meow Meow.

Lý Thiên Mệnh điên cuồng đuổi theo phương hướng của Vũ Văn Trấn Tinh.

Tuy hắn đã nghiền áp đè bẹp Trần Kiêu Ký nhưng cũng bỏ lỡ thời gian, Vũ Văn Trấn Tinh thừa dịp đó đã đến rất gần Thần Nguyên cầu.

Cuộc chiến này xảy ra trong tích tắc.

Khi Trần Kiêu Ký thê thảm bò dậy, đau đến run người, nước mắt chảy dài, khi thú bản mệnh của gã còn lăn lộn gầm rú dưới đất thì Lý Thiên Mệnh đã biến mất trước mắt gã.

Trần Kiêu Ký thở hổn hển:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!!!

Trần Kiêu Ký chỉ có thể bất lực gầm rú tại chỗ, hơi la lớn một chút động vết thương ở đầu lưỡi làm gã ăn đau nhe răng trợn mắt.

- Ngươi bị gì vậy?

Mãi đến lúc này Công Tôn Sí mới đuổi theo tới nơi, thấy tình trạng thảm thiết của Trần Kiêu Ký.

Thật sự vô cùng thê thảm.

Trần Kiêu Ký cứng da đầu nói:

- Bị Lý Thiên Mệnh . . . đánh lén.

Công Tôn Sí không biết nên nói cái gì:

- Ngươi dở quá vậy?

Thật mất mặt, bị đánh bầm dập như thế.

Trần Kiêu Ký tức giận nói:

- Ngươi còn không biết ngượng nói nữa? Ngươi không giữ được đường hầm của mình, chứ không thì ta đã chẳng cần chặn hắn lại!

Công Tôn Sí nói xong tăng tốc độ:

- Thôi, đừng tổn thương tình cảm huynh đệ, việc chính quan trọng hơn, mau đuổi theo.

Trần Kiêu Ký nghiến răng nói:

- Ngươi đừng coi thường Lý Thiên Mệnh, chờ khi gặp hắn sẽ biết.

Công Tôn Sí đã đi xa nhưng vẫn bật cười nói:

- Nói gì vậy, dù Lý Thiên Mệnh giỏi đến đâu thì ta cũng sẽ không bị đánh chật vật như vậy. Hơn nữa giao phong sống chết, chưa biết ai thắng ai thua.

Phía sau lưng Công Tôn Sí là Trần Kiêu Ký bò dậy, cho Lam Lân Độc Giác Thú trở về không gian bản mệnh nghỉ ngơi, còn gã thì cắn răng đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment