- Tóm lại hạ gục ngươi có lẽ sẽ qua thử thách của Thái Nhất Tháp!
Nghĩ thông điều này rồi thì không cần quan tâm đối thủ là ai, cứ chiến đấu là xong.
Nhưng Lý Thiên Mệnh rất nhanh sẽ biết chiến đấu với bản thân thì khó khăn cỡ nào.
Lý Thiên Mệnh tóc đen hiểu biết hắn như chính bản thân hắn.
Tất cả thủ đoạn mà Lý Thiên Mệnh sử dụng, bao gồm Trảm Lạc Tinh Thần trong Nghịch Thần kiếm ý, Tác Mệnh trong Sinh Tử Tiên Pháp, Mê Linh Chi Đồng thì Lý Thiên Mệnh tóc đen đều có, đều quen dùng.
Lý Thiên Mệnh tóc đen như bản sao của hắn, nó thi triển ra uy lực giống hệt hắn.
Chiến đấu không có chiêu bí mật nào là trận đánh vất vả nhất, Lý Thiên Mệnh muốn nổ đầu.
Bóng dáng hai người đánh túi bụi tại đây, từ cuộc chiến luận bàn diễn biến thành cuộc chiến sống chết.
- Ta mạnh đến vậy sao?
Lý Thiên Mệnh đau đầu như búa bổ, lần đầu tiên cảm giác bản thân khó chơi như thế.
Lý Thiên Mệnh tóc đen cười khẩy nói:
- Không phải ngươi mạnh, là ta mạnh.
Tay Lý Thiên Mệnh tóc đen cũng cầm Tà Ma, Tác Mệnh trong Sinh Tử Tiên Pháp đâm tới, suýt xuyên thủng người Lý Thiên Mệnh.
Trận chiến này mạo hiểm hơn tất cả cuộc chiến trước kia của Lý Thiên Mệnh.
Vô số lần đi trên bờ sống chết.
Kiếm pháp của hắn chém trúng Lý Thiên Mệnh tóc đen, nhưng đối thủ cũng để lại một lỗ máu trên người hắn.
Phập!
Một khắc đồng hồ sau, hai người ướt đẫm máu thở hồng hộc, nhưng Lý Thiên Mệnh tóc đen vẫn cười quỷ dị.
- Ngươi sắp thua, sau khi ngươi thua thì về sau người hưởng thụ tất cả tạo hóa của ngươi sẽ là ta. Lý Thiên Mệnh, ngươi không có tư cách được đến những tạo hóa này, về sau ta sẽ có mười Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, có Khương Phi Linh, ta là người có Tiểu Mệnh Kiếp của ngươi!
Lý Thiên Mệnh tóc đen âm trầm lạnh lùng mà đắc ý, nhưng thấy chết không sờn, ý chí không sợ chết đó từ khía cạnh khác nói lên nó đập nồi dìm thuyền, đáng sợ hơn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh còn phải suy xét tiếp theo sẽ đối mặt với nhóm người Vũ Văn Trấn Tinh, tiêu hao và vết thương trong cuộc chiến vất vả này rất có thể sẽ hại chết hắn.
Càng như vậy thì tâm tình càng hỗn loạn.
- Rốt cuộc ngươi có cái gì? Có thể cho ngươi chiếm hữu tất cả? Nói cho ngươi biết, vứt bỏ sự may mắn thì ngươi là phàm nhân thấp hèn nhất, ngươi vốn không có tư cách nghịch thiên sửa mệnh. Không có Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thì ngươi chẳng là cái đinh gì!
Lời nói của Lý Thiên Mệnh tóc đen cực kỳ vô tình.
Những lời nói đó nhục nhã trái tim Lý Thiên Mệnh rất lớn.
Con người luôn sẽ có lúc nghi ngờ bản thân, không thể nào luôn giữ ý chí nghịch thiên.
Đôi khi Lý Thiên Mệnh tự hỏi mình nếu không có mấy con thú Huỳnh Hỏa thì hắn là cái đinh gì?
Lý Thiên Mệnh tóc đen vừa xông lên vừa cười khẩy nói:
- Ta thì khác, ta định sẵn mạnh hơn ngươi. Để ta nhận lấy tất cả của ngươi, để cái tên Lý Thiên Mệnh độc bá Viêm Hoàng đại lục! Ngươi thậm chí không thể bảo vệ Linh Nhi, nhưng ta thì có thể. Nói thật là đổi con nít ba tuổi có tạo hóa của ngươi không chừng làm tốt hơn ngươi.
Phập!
Hắc Minh Long Kiếm, Tà Ma của Lý Thiên Mệnh tóc đen càng lúc càng hung mãnh. Một tồn tại không sợ chết, thi triển thủ đoạn tương tự, từ mặt nào đều đè đầu Lý Thiên Mệnh.
Từng đường kiếm chém, trên người Lý Thiên Mệnh tóc đen thêm nhiều lỗ máu, nhưng Lý Thiên Mệnh cũng đầy rẫy vết cắt, bị một kiếm đâm thủng bụng, đau nhức thấu óc làm hắn vã mồ hôi lạnh.
Lý Thiên Mệnh đã nhìn thấy cái chết.
Cái chết tựa như bầu trời màu xám hạ xuống càng lúc càng thấp theo dòng máu chảy ra.
- Không còn Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thì ta là cái thá gì?
Câu nói này không ngừng nổ vang trong đầu hắn.
Công nhận là thử thách tầng thứ ba Thái Nhất Tháp quá đáng sợ.
Trong khoảnh khắc này Lý Thiên Mệnh suy nghĩ rất nhiều, bao gồm sống chết, những câu hỏi Lý Thiên Mệnh tóc đen đặt ra.
- Đây không phải một câu hỏi, ta có được Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ vốn là sự thật! Ta chỉ cần suy nghĩ sau khi có được nó thì cần làm cái gì, làm sao tốt hơn nữa, xứng đáng với huynh đệ, với người bên cạnh mình. Ta không biết người khác có được tạo hóa của ta thì sẽ làm sao, nhưng bản thân ta nhất định sẽ dốc hết sức, không thẹn với lòng, xứng đáng với huynh đệ, với người nhà!
Lý Thiên Mệnh tóc đen nói con nít ba tuổi có lẽ làm tốt hơn hắn, nhưng đây chỉ là lời nói hòng đè sụp tâm cảnh của hắn.
Chỉ toàn lời vô nghĩa!
Một đường đi tới, mỗi sự việc Lý Thiên Mệnh đã làm không dám nói hoàn mỹ nhưng cũng không có sai lầm gì lớn, hắn thậm chí cùng Huỳnh Hỏa, Meow Meow lớn lên.
Cho đến nay bọn họ đã là huynh đệ sống chết có nhau.
Nếu không thẹn với lòng thì không có điểm yếu để tấn công.
Những gì hắn làm có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng chắc chắn có chỗ động trời thuộc về hắn.
Lý Thiên Mệnh nhớ đến Tiểu Mệnh Kiếp của mình, nhớ đến sống chết.
Lý Thiên Mệnh đẫm máu đứng lên.
Mắt hắn nóng rực:
- Ngươi là ta, nhưng chỉ là ta ở giai đoạn nào đó. Ta sớm biết nếu muốn đánh bại bản thân thì chỉ có một cách duy nhất là càng mạnh!
Làm sao để mạnh hơn?
Không có thú bản mệnh, không thể tu luyện, vậy thì chỉ có hai con đường.
Sinh Tử Tiên Pháp: Siêu Độ Chúng Sinh.
Hoặc là Nghịch Thần kiếm ý: Toái Diệt Càn Khôn.
Đối lập hai thứ thì Siêu Độ Chúng Sinh dễ dùng hơn.
Người Lý Thiên Mệnh đẫm máu, ánh mắt của hắn nóng rực, hắn buông Hắc Minh Long Kiếm xuống, cầm Tà Ma lên.
- Cảm tạ ngươi, cho ta đến gần cái chết như vậy.
Sinh Tử Tiên Pháp, không vào chỗ chết thì sao xuyên thấu sống chết, Siêu Độ Chúng Sinh?
Lý Thiên Mệnh tóc đen lạnh lùng cười, lập tức xông lên:
- Nói nhiều như vậy có thể che giấu sự bất lực của mình sao?
Lý Thiên Mệnh tóc đen luân phiên sử dụng Tà Ma và Hắc Minh Long Kiếm, Lý Thiên Mệnh thì chỉ tham ngộ Sinh Tử Tiên Pháp.
Lý Thiên Mệnh xem bản thân tóc đen là đối thủ luyện tập hoàn mỹ nhất.
Giờ phút này đã vứt bỏ sống chết thì sợ gì mũi nhọn kiếm ý của đối thủ?
- Giết!!!
Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ như máu, xiềng xích Tà Ma như rắn độc lăn lộn trong tay hắn.
Vèo!
Roi quất qua đỡ trấn áp từ Lý Thiên Mệnh tóc đen.
- Không phải, lại nữa!
Lý Thiên Mệnh đã thấy đường roi Siêu Độ Chúng Sinh ở mộ của Ác Quỷ Vô Thường.
Đó là ý chí gặt sự sống, giống như thần chết, tuyệt đối không đơn giản giống như mình thi triển.
Lý Thiên Mệnh lại quất một roi.
- Làm lại!
Giờ phút này đã giết đỏ mắt.
Lý Thiên Mệnh không cãi cọ với đối phương nữa, hắn dùng hành động trực tiếp chứng minh với đối phương mình là người như thế nào trong hành trình này.
Có lẽ tạo hóa thuộc về hắn, nhưng hắn trở thành người có tư cách kế thừa tạo hóa này, hướng dẫn Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ trở về đỉnh cao.
Không ai có thể bỏ qua tác dụng của hắn, càng không thể chất vấn ý chí của hắn.
- Làm lại!!!
Dường như thời gian đã trôi qua không chỉ có ba canh giờ.
Đây là trận chiến dài nhất mà Lý Thiên Mệnh từng chém giết, rất có thể đã qua nửa ngày.
Lý Thiên Mệnh không biết tại sao mình còn ở lại đây, hắn quên Thái Nhất Tháp, quên mọi thứ, chỉ có Tà Ma trong tay lăn lộn theo ý chí của hắn điều khiển.
- Giết!
Quên sống chết, Siêu Độ Chúng Sinh.
Bóng ảo màu đỏ của Tà Ma vô số lần tung bay, khi đánh lui Lý Thiên Mệnh tóc đen thì dần có cảm giác khác.
Có lẽ loại cảm giác này là trung tâm của Sinh Tử Tiên Pháp.
Giống như thần chết buông xuống, vượt qua sống chết, gặt chúng sinh.
Nơi xiềng xích vụt qua, chúng sinh tan biến.