Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 387 - Chương 387 - Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp

Chương 387 - Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp
Chương 387 - Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp

Ra tay lần thứ một ngàn, Tà Ma đột phá tất cả quất trúng đầu của Lý Thiên Mệnh tóc đen.

Bốp!

Đầu tóc đen nổ thành sương mù trắng đầy trời.

Đúng thế, thật sự là sương mù trắng đầy trời.

Giờ phút này, tu luyện thành công Siêu Độ Chúng Sinh.

Lý Thiên Mệnh đã làm được.

Đột phá bản thân mới giết chính mình được.

Lý Thiên Mệnh không dám nói cuộc chiến này ảnh hưởng lớn cỡ nào với ý chí trong lòng mình, gần như bằng với đợt giết Lâm Tiêu Đình.

Khi Tà Ma quất chết Lý Thiên Mệnh tóc đen, Lý Thiên Mệnh cảm thấy nếu ý chí là trái tim thì bây giờ tim của hắn là phần thép cứng.

Tất cả chất vấn, khinh miệt, bàng hoàng bỗng chốc tan thành mây khói.

Chỉ có ý chí nghịch thiên, siêu thoát sống chết như được đúc bằng vàng ròng, không thể phá vỡ.

Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh lại lần nữa lột xác.

Lần này qua đi, Lý Thiên Mệnh càng rõ ràng quan hệ giữa hắn và Huỳnh Hỏa, Meow Meow là cái gì, sau này không còn chất vấn bản thân nữa. Dù sao không phải mỗi người có thể làm được điều này khi đối mặt bản thân.

Sau khi làm xong tất cả, người Lý Thiên Mệnh đầy lỗ máu, gần như hấp hối, là sức mạnh ý chí độc nhất vô nhị cho hắn kiên trì đến phút cuối.

Nhưng khi mọi thứ chấm dứt, đau nhức toàn thân bỗng biến mất.

Lý Thiên Mệnh không nhìn xem thân thể mình có còn đầy rẫy vết thương không, vì hắn thấy Lý Thiên Mệnh tóc đen trước mắt tan biến thành sương mù trắng.

Sau đó tụ thành một ông lão tóc bạc.

Ông lão tóc bạc khuôn mặt hiền từ, nghiêm trang, mỉm cười nhìn Lý Thiên Mệnh.

- Lý Thiên Mệnh, Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp là Mệnh Kiếp Đệ Nhất Hỗn Độn từ thái cổ đến nay, từ xưa đến nay chưa từng có. Ngươi đã bước ra bước đầu tiên, hãy dùng ý chí hôm nay một đường chinh chiến. Ngươi sẽ chịu khổ rất nhiều vì Mệnh Kiếp, chỉ có như vậy thì ngươi mới hưởng thụ thành tựu vượt kỷ nguyên của tộc chúng ta. Lý Thiên Mệnh! Chờ ngày ngươi phá kiếp, trời trăng sao, thiên địa ngôi sao đều nhường đường cho ngươi!

Từng chữ ông lão nói nổ vang bên tai Lý Thiên Mệnh.

Ông lão nói xong liền hóa thành sương mù trắng tan biến.

Lý Thiên Mệnh không biết ông lão là ai, càng không biết vì sao ông xuất hiện, tất cả đều là vụ án bỏ ngõ không rõ ràng.

Nhưng Lý Thiên Mệnh biết người này chắc chắn liên quan đến thánh tộc Lý thị, đến tộc Tiểu Mệnh Kiếp. Lý Thiên Mệnh chỉ có thể ghi nhớ hình dạng của ông lão, nhớ những lời ông đã nói với mình.

Lý Thiên Mệnh càng nhớ kỹ kiếp nạn trên người mình gọi là: Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp.

Đây là Mệnh Kiếp Đệ Nhất Hỗn Độn, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Có một chữ rất mấu chốt.

Không phải Tiểu Mệnh Kiếp mà là Thiên Mệnh Kiếp.

- Không lẽ còn có tộc Thiên Mệnh Kiếp?

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể đoán như vậy.

Những thứ này quá xa xôi, cho hắn niềm tin với tương lai vô hạn. Lý Thiên Mệnh chỉ biết rằng nếu bắt đầu từ hôm nay còn ai chất vấn trừ Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ ra hắn có gì khác? Lý Thiên Mệnh sẽ không giải thích, hắn chỉ cần đi từng bước vững vàng tới trước đủ để chứng minh cho tất cả mọi người.

Nói thật thì đến bây giờ Lý Thiên Mệnh còn cảm giác rung động mạnh, cùng lúc đó hắn nghe được vài âm thanh khác.

Là giọng nói đến từ Khương Phi Linh, Huỳnh Hỏa, Meow Meow.

Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ ràng đau nhức trên người hình như đều biến mất, cúi đầu nhìn thấy thân thể mình vẫn lành lặn.

Sự thật thì Lý Thiên Mệnh chưa từng bị thương, có lẽ tất cả thử thách đó đều là ảo cảnh, trong tưởng tượng, nhưng hắn được ích lợi vô cùng.

Tiếng gọi của nhóm Huỳnh Hỏa càng vang dội hơn.

Lý Thiên Mệnh bỗng mở bừng mắt ra.

Đúng vậy, hình như trước đó Lý Thiên Mệnh luôn nhắm mắt, không nhúc nhích, chưa từng trải qua cuộc chiến với Lý Thiên Mệnh tóc đen.

Khi hắn mở to mắt, giật mình thấy đang đứng ở tầng thứ ba Thái Nhất Tháp, sau đó nghe tiếng kêu sốt ruột của Khương Phi Linh:

- Ca ca, mau tỉnh lại! Huỳnh Hỏa và Meow Meow không chống đỡ nổi nữa! Ca ca!

Tiếng gọi của nàng vô cùng lo âu.

Lúc này Lý Thiên Mệnh mới biết thì ra cuộc thử thách vừa rồi làm mình ngủ say, hắn đứng yên một lúc lâu, cụ thể đứng bao lâu thì hoàn toàn không biết, nhưng phỏng chừng không hơn ba canh giờ.

Khi Lý Thiên Mệnh mở mắt ra, đập vào mắt là một cuộc chiến.

Huỳnh Hỏa và Meow Meow đang chiến đấu anh dũng đẫm máu.

Đối thủ của chúng nó là Vũ Văn Trấn Tinh, Huyết Ma Thao Thiết, Công Tôn Sí và thú bản mệnh Phần Thiên Đế Hoàng của gã.

Phần Thiên Hoàng Trùng của Phần Thiên Đế Hoàng đang điên cuồng công kích Lý Thiên Mệnh, may mắn bị Luyện Ngục Thuẫn Giáp của Tiểu Hoàng Kê cản lại. Bên ngoài Luyện Ngục Thuẫn Giáp có năm mặt tường không gian phong kín ngăn cản đàn châu chấu rậm rạp.

Nhưng Khương Phi Linh sắp không chống đỡ nổi nữa.

Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ ràng nàng rất mệt mỏi, vì năm mặt tường không gian là cực hạn của nàng. Khương Phi Linh chỉ có thể điều khiển Thiên Chi Dực di chuyển né tránh châu chấu đầy trời.

Lý Thiên Mệnh mãi không tỉnh lại, nàng đã sắp đạn tận lương tuyệt.

Khó khăn nhất là bên Huỳnh Hỏa và Meow Meow, chúng nó không có Phụ Linh của Khương Phi Linh, cảnh giới thì vốn đã thấp, đụng độ đối thủ bao gồm Vũ Văn Trấn Tinh và Huyết Ma Thao Thiết.

Bên địch chẳng những đông người còn khó chơi, đặc biệt là Vũ Văn Trấn Tinh và Huyết Ma Thao Thiết.

Khi Lý Thiên Mệnh mở mắt cũng là lúc Meow Meow một mình cản chém giết từ Huyết Ma Thao Thiết, Phần Thiên Đế Hoàng, người nó có nhiều vết máu.

Tiểu Hoàng Kê thì che trước mặt Lý Thiên Mệnh, cản đường đi của Vũ Văn Trấn Tinh và Công Tôn Sí.

Vũ Văn Trấn Tinh nhằm về phía Lý Thiên Mệnh, khi thấy hắn đứng im như khúc gỗ thì gã đoán rất có thể hắn bị tầng thứ ba Thái Nhất Tháp làm mê loạn.

Đây là cơ hội giết Lý Thiên Mệnh tốt nhất.

Nên bọn họ trực tiếp đánh.

Lý Thiên Mệnh thấy Huỳnh Hỏa xung phong trước nhất, không sợ sống chết đánh với Vũ Văn Trấn Tinh. Khi Công Tôn Sí định vòng qua thì gà con bất chấp mạng sống rời khỏi chiến trường, ép gã phải lùi ra.

Đến tận lúc này, trên người Huỳnh Hỏa có nhiều vết thương, thân thể nhỏ bé mà muốn đỡ thú binh thất giai của Vũ Văn Trấn Tinh chặt chém là vô cùng khó khăn.

Nhưng gà con như nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nó bật dậy ngay, đôi mắt như lửa nhìn chằm chằm Vũ Văn Trấn Tinh dữ tợn.

- Lừa trọc, các ngươi vây công một mình ta thì hay ho gì, có giỏi thì kêu lông đỏ kia đừng nhúc nhích, lão tử chiến sống chết với ngươi!

Bé gà không sợ Vũ Văn Trấn Tinh, càng không sợ chết, nó chỉ sợ Công Tôn Sí thừa dịp vòng qua chỗ Lý Thiên Mệnh.

- Ha ha, một con gà cũng biết làm anh hùng rơm.

Công Tôn Sí lười để ý tới gà con, gã vòng qua sau lưng Lý Thiên Mệnh. Vũ Văn Trấn Tinh thì cầm thanh chiến đao chém thẳng vào Lý Thiên Mệnh.

Bọn họ không quan tâm Tiểu Hoàng Kê, chỉ muốn giết Lý Thiên Mệnh.

Huỳnh Hỏa nổi giận:

- Tồi tệ! Phế vật!

Bé gà che trước mặt Vũ Văn Trấn Tinh, thân thể nhỏ bé thi triển ra Nghịch Thần kiếm ý, lại đẩy lùi gã, khiến người khen không ngớt.

Nhưng lưỡi hái tử thần của Công Tôn Sí đã chém xuống đầu Lý Thiên Mệnh.

Tiểu Hoàng Kê đã trả giá tất cả, vì đỡ đường đao của Vũ Văn Trấn Tinh mà để lại vết máu trên Huyền Hoàng Dực, sâu thấy xương.

Càng không nói tới Meow Meow đánh túi bụi với Huyết Ma Thao Thiết, người mèo con cũng đầy vết cắt.

Bình thường chúng nó hay đùa giỡn, nhưng vào lúc này biểu hiện ra tất cả khiến đôi mắt Lý Thiên Mệnh đỏ ngầu.

Huynh đệ là cái gì?

Không cần miêu tả dài dòng.

Chỉ một hình ảnh này đã quá đủ.

Lý Thiên Mệnh trách mình không sớm vượt qua thử thách của Thái Nhất Tháp, làm chúng nó mạo hiểm như vậy vì mình.

Lý Thiên Mệnh nổi giận.

Hắn đã thề tuyệt đối không để chúng nó bị tổn thương, Kim Vũ rời đi để lại vết thương mãi mãi không khép lại suốt đời hắn.

Mọi thứ hiện giờ làm Lý Thiên Mệnh rực cháy lửa giận, sát khí ngút trời.

Bình Luận (0)
Comment