Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 391 - Chương 391 - Cuộc Chiến Đệ Tử Thái Nhất

Chương 391 - Cuộc chiến đệ tử Thái Nhất
Chương 391 - Cuộc chiến đệ tử Thái Nhất

Vũ Văn Trấn Tinh và Công Tôn Sí chết trận, trả giá đắt.

Kết quả này rất sung sướng.

Đặc biệt là Thái Nhất Tháp này mang đến năng lực chiến đấu liên tục khủng bố cho Huỳnh Hỏa và Meow Meow. Tương đương với sau này chúng nó bị thương thì quay về không gian bản mệnh tĩnh dưỡng một lúc, rất nhanh sẽ khỏe mạnh hoạt bát trở lại, thậm chí tinh lực dồi dào, trở về đỉnh cao.

Loại vật thần như vậy phỏng chừng tìm khắp Đông Hoàng Cảnh cũng không ra cái thứ hai.

Hiển nhiên trong tổ tiên thánh tộc Lý thị cũng có nhiều thế hệ không lấy được Thái Nhất Tháp thật sự.

Lý Thiên Mệnh nở nụ cười:

- Vậy xem ra Đông Hoàng Kiếm chắc chắn cũng là vật thần tuyệt thế. Đệ tử Thái Nhất, tham gia cuộc chiến Hoàn cảnh, có lẽ ta cũng có thể đi tranh cướp thử?

Hắn trông thấy con đường thênh thang ở phía trước.

Khương Phi Linh vẫn không nghĩ ra:

- Nhưng mà ca ca này, tuy lấy được Thái Nhất Tháp nhưng giết Vũ Văn Trấn Tinh, sau khi ra ngoài Vũ Văn thế gia sẽ giết ca ca ngay.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nếu ta trở thành đệ tử Thái Nhất trước khi bọn họ phát hiện xác chết của Vũ Văn Trấn Tinh thì bọn họ không giết được rồi.

Giết một đệ tử thân truyền và giết đệ tử Thái Nhất không cùng khái niệm.

Đệ tử thân truyền thuộc về một tông lão, giết chết sẽ chỉ đắc tội với tông lão. Diệp Thiếu Khanh sẽ tử chiến, nhưng trong thời kỳ đặc biệt này rất có thể Tông Lão Hội sẽ không ra mặt.

Nhưng đệ tử Thái Nhất thuộc về nguyên Đông Hoàng tông, Tông Lão Hội, ba mươi ba vị tông lão.

Muốn giết đệ tử Thái Nhất trước mắt công chúng thì phải hỏi ba mươi ba vị tông lão có đồng ý hay không.

Lý Thiên Mệnh biết Vũ Văn thế gia và Tông Lão Hội tồn tại quan hệ cân bằng vi diệu, trước khi có kết quả Đông Hoàng Kiếm thì không ai phá vỡ cân bằng này.

Tức là Vũ Văn thế gia dám trấn áp Diệp Thiếu Khanh, nhưng chưa chắc có thể trấn áp nguyên Tông Lão Hội, đặc biệt là vào giây phút mấu chốt này.

Khương Phi Linh hỏi:

- Tức là ca ca sẽ ra ngoài ngay, không chọn khiêu chiến sau một tháng mà tranh thủ trong vòng nửa canh giờ đánh bại một đệ tử Thái Nhất, thay thế người đó là coi như an toàn?

- Đúng vậy! Linh Nhi, khi đó tuy mọi người biết là ta giết Vũ Văn Trấn Tinh nhưng dù sao không có chứng cứ hẳn hoi, cho nên, ta có phải là hung thủ hay không đều không quan trọng. Quan trọng là thân phận của ta là gì, có thực lực thế nào. Lần này ta đã hoàn toàn nhìn thấu, trước đây ta luôn lo lắng liên lụy sư tôn, e ngại đắc tội Vũ Văn thế gia. Nay xem ra ta chỉ cần khiến bọn họ đau đầu thì họ luôn có lý do và biện pháp tru sát ta. Nếu đã định sẵn như vậy thì chẳng bằng để ta giết vài người bọn họ trước.

Lý Thiên Mệnh nói nhẹ tênh, nhưng hắn biết Vũ Văn Trấn Tinh chết đi cũng là lúc hắn bước chân vào chiến trường sống chết.

Suy nghĩ của hắn rất rõ ràng.

Đó là đệ tử Thái Nhất, Tông Lão Hội!

Làm thiên tài thì phải lôi kéo đại thế, dùng biểu hiện siêu đẳng cho những người đứng phe trung lập không nỡ để hắn chết.

Sợ hãi rụt rè, ngược lại không có đường sống.

Dũng cảm tiến tới mới là đường lớn thênh thang.

Đệ tử Thái Nhất là thời cơ tốt nhất để Lý Thiên Mệnh lay động Tông Lão Hội.

Cho nên Lý Thiên Mệnh giết Vũ Văn Trấn Tinh không phải hành động xốc nổi một thoáng mà là kết quả suy tính đắn đo thật lâu.

- Hiểu rồi, tóm lại chỉ cần ca ca có thể bình yên vô sự là ta yên lòng.

Lý Thiên Mệnh chân thành nói:

- Linh Nhi, rất xin lỗi, mới rồi làm muội bị sợ.

Khương Phi Linh ấm lòng nói:

- Không sao, chúng ta cùng nhau thì chuyện gì đều không sao cả, tin tưởng mọi người!

Thật là ngọt ngào.

Lý Thiên Mệnh cười cười, ngẩng đầu lên nhìn đường hầm trên trời.

Khương Phi Linh hỏi:

- Ca ca, hiện tại ra ngoài chắc rất khó đánh bại Tô Vô Ưu nhỉ?

- Đúng rồi, nên ta không vội ra ngoài.

Lý Thiên Mệnh không muốn chiến đấu trở nên quá khó khăn.

- A? Vậy làm sao bây giờ?

- Tu luyện, đột phá.

Lý Thiên Mệnh thật sự ngồi xếp bằng tại chỗ.

Tranh phong hôm nay cho tâm cảnh của hắn đột phá rất nhiều.

Lý Thiên Mệnh đến Quy Nhất cảnh đệ tứ trọng đã được mười ngày, mấy ngày nay hắn và Huỳnh Hỏa, Meow Meow kẹt ở ngưỡng cửa Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, không thể xông tới.

Nhưng Lý Thiên Mệnh cảm thấy lần này có hy vọng.

Đặc biệt là cuộc chiến với Lý Thiên Mệnh tóc đen, cộng thêm nhìn Huỳnh Hỏa, Meow Meow gặp nạn làm lòng hắn bùng nổ sát khí, khoảnh khắc đó sinh ra cảm ngộ sâu sắc hơn với Quy Nhất cảnh.

Có lẽ cảm ngộ đó gọi là tình huynh đệ thật sự.

Huỳnh Hỏa và Meow Meow không phải thú cưng mà là huynh đệ thân thiết có máu có thịt, nhìn chúng nó chiến đấu anh dũng đẫm máu vì bảo vệ mình làm lòng Lý Thiên Mệnh rất cảm động.

Không nói đến Huỳnh Hỏa, Meow Meow bình thường chỉ lo làm biếng ngủ ngày mà cũng vì hắn cứng rắn chống lại Huyết Ma Thao Thiết to lớn hơn nó, còn bị Phần Thiên Đế Hoàng quấy nhiễu, hình ảnh đó rất khó quên.

Chúng nó đều có tính cách không khuất phục, có lẽ ban đầu không phải như vậy, nhưng tính tình của Lý Thiên Mệnh sinh ra ảnh hưởng lớn đến chúng nó.

Quy Nhất cảnh, Ngự Thú Sư và thú bản mệnh là một thể.

Chiến đấu sống chết là cách hay tăng cao cảnh giới, đương nhiên cũng phải thành lập trên cơ sở thiên phú xuất chúng, nền móng vững chắc.

Tu luyện mười ngày đặt nền móng vững chắc nhất trùng kích Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng.

Bây giờ Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa, Meow Meow bắt đầu trùng kích Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng.

Huynh đệ cùng nhau chiến đấu, dung hợp Quy Nhất khí tràng, ý chí thành một khiến bọn họ thế như chẻ tre.

Vốn đối với bọn họ thì đột phá Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng chỉ là vấn đề về thời gian, bây giờ đã đến lúc.

- Chiến đấu sống chết được vài lần ngẫu nhiên đã đủ, thời gian còn lại ta không thể để ba người bọn họ cùng ta mạo hiểm. Nếu có thể biến mạnh, nghiền áp đối thủ thì tội gì ngược đãi chính mình?

Lý Thiên Mệnh không phải loại người như vậy, hắn muốn lấy tư thái nghiền áp đánh đám con cháu kia quỳ xuống van xin.

Cho nên, hắn không vội ra ngoài, hắn hội tụ lĩnh ngộ từ hai cuộc chiến với Lý Thiên Mệnh tóc đen và Vũ Văn Trấn Tinh thành một, giao lưu với Huỳnh Hỏa, Meow Meow.

Mấu chốt là Thái Nhất Tháp cung cấp linh khí thiên địa đem đến hiệu quả tu luyện tương đương với mộ của Lý Thần Tiêu, rất ghê gớm.

- Sau này huynh đệ chúng ta càng đồng lòng!

- Đúng vậy!

- Giết nó trời long đất lở, tan tác không còn manh giáp!

Huỳnh Hỏa nói:

- Cùng nhau bảo vệ Linh Nhi!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Biến! Để mình ta bảo vệ Linh Nhi là đủ rồi!

Huỳnh Hỏa nói:

- Vậy thì ta bảo vệ Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà ta.

- Chẳng phải ngươi muốn mở hậu cung sao??

- Phải rồi, thế thì ta tạm bảo vệ Tiểu Nguyệt Nguyệt, sau đó cưỡi lừa tìm ngựa, mở rộng hậu cung.

- Ngươi dám nói Sóc Nguyệt là lừa, chờ Khinh Ngữ trở về ta sẽ nói cho muội ấy biết.

Huỳnh Hỏa tức giận la lên:

- Lý Thiên Mệnh! Tên oắt này, dám bán đứng huynh đệ hả!

- Ha ha ha!

Meow Meow xen vào:

- Này, tăng tốc độ lên được không? Meow buồn ngủ.

- . . .

- Biến đi!

Huỳnh Hỏa khuyến cáo:

- Khi sống đừng làm sâu ngủ, chờ chết rồi sẽ yên giấc nghìn thu.

- Nhưng Kê ca, ta sợ rằng ta không chết được, meo.

Đây đúng là câu hỏi khó.

Lý Thiên Mệnh tiếp tục chủ đạo tu luyện, lần này rất nhiều cảm ngộ đều đến từ hắn nên do hắn hướng dẫn.

Khương Phi Linh thì hỗ trợ điều dưỡng hơi thở.

Hết thảy nước chảy thành sông.

Bình Luận (0)
Comment