- Quy Nhất cảnh đệ ngũ trọng, thành công!
Khi đột phá, khóe môi Lý Thiên Mệnh cong lên.
Tu vi của hắn và hai con thú bản mệnh tiếp tục lớn mạnh chưa từng có.
Đây là thể Thập Kiếp Luân Hồi, đây là Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp!
Có lẽ sẽ giao thoa với sống chết, bụi gai đầy rẫy, nhưng có một điều mãi không thay đổi.
Đó là Lý Thiên Mệnh tuyệt đối là tài năng nghịch thiên không ai sánh bằng trên Viêm Hoàng đại lục này.
Thiên phú và thú bản mệnh của hắn đều hoàn mỹ nhất trần đời.
Đột phá cảnh giới lại mang đến tăng vọt thực lực.
- E rằng ta vô địch dưới Thiên Ý cảnh, tức là trước khi Lý Viêm Phong tới Diễm Đô thì chắc chắn không đánh lại ta, tiến bộ quá nhanh.
Lý Thiên Mệnh mới đến Đông Hoàng tông chưa được vài tháng, tuy nhanh chóng mặt nhưng cũng không kém phần ổn định.
Sự thật này khiến Lý Thiên Mệnh chỉ thốt được hai chữ: Quá sướng.
- Bây giờ mười vạn người, ba mươi ba tông lão, Vũ Văn thế gia ở bên ngoài đều đang chờ thử thách tầng thứ ba kết thúc. Có lẽ họ nhìn chằm chằm vào đỉnh tháp nhìn xem ai có thể đi ra ngoài.
Còn một canh giờ mới hết thời gian tranh phong tầng thứ ba.
Một canh giờ đã đủ để hắn trở thành đệ tử Thái Nhất trước khi họ phát hiện cái chết của Vũ Văn Trấn Tinh.
Lý Thiên Mệnh kết thúc tu luyện, đứng lên.
- Để các vị đợi lâu.
Ánh mắt của hắn cháy bỏng, một chân giẫm mạnh xuống đất, Thiên Chi Dực lướt nhanh, hắn như luồng sáng chớp mắt lao ra Thái Nhất Tháp.
Khi Lý Thiên Mệnh đạp trên đỉnh tháp Thái Nhất Tháp, đón ánh nắng và bầu trời xanh xuất hiện trước mặt mọi người, hắn phát hiện ánh mắt tất cả người ở chiến trường Đông Hoàng thứ nhất đều tập trung vào mình.
Dưới ánh nắng, sợi tóc bạc của thiếu niên bay lên phản chiếu sắc màu huyễn lệ, khoảnh khắc đó hắn như thượng thần buông xuống.
Chiến trường Đông Hoàng thứ nhất yên tĩnh khoảng mười giây.
Sau đó bùng nổ sóng hò reo như bão biển hùng dũng ập đến.
Giây phút đó, phong quan tuyệt thế.
Đi ra từ đỉnh tháp Thái Nhất Tháp nói lên một điều.
Đó là Lý Thiên Mệnh qua thử thách tầng thứ ba Thái Nhất Tháp.
Nếu không phải đệ tử Thái Nhất thế hệ này đã đủ số lượng thì giờ phút này hắn là đệ tử Thái Nhất.
Sánh bằng Thánh Thiên Tử của Thánh Thiên Phủ.
Đây là tốc độ leo lên của một đệ tử mới đến Đông Hoàng tông chưa đầy ba tháng sao?
Hơn mười vạn người càng quen thuộc Lý Thiên Mệnh thì càng bị rung động mạnh.
Bọn họ đặt kỳ vọng vào Lý Thiên Mệnh là hắn có thể sống sót trong Thái Nhất Tháp.
Mới hai canh giờ mà hắn đã qua ải.
Đó là ánh mắt khen ngợi của vô số người.
Bọn họ chưa bao giờ xem Lý Thiên Mệnh là phế vật, đều biết hắn là yêu nghiệt nghịch thiên, nhưng theo quán tính tư duy cảm thấy dù nghịch thiên cỡ nào cũng không thể đáng sợ tới mức đó.
Siêu thoát sức tưởng tượng!
Kết quả sự thực là hắn đúng là đáng sợ đến mức đó.
Nên bây giờ toàn trường hò reo ầm ĩ dậy sóng thần.
- Thiếu tông chủ!
- Lý Thiên Mệnh!!!
- Đây mới là thiếu tông chủ thật sự! Thiếu tông chủ đủ tư cách trở thành đệ tử Thái Nhất!
Phải nói rằng Lý Thiên Mệnh được ưa thích trong Đông Hoàng tông đã lên đến đỉnh điểm vào giây phút này.
Trong lòng mọi người cuồng nhiệt với hắn bằng với Vũ Văn Thần Đô, còn cao hơn ba đệ tử Thái Nhất khác.
Trong lòng mọi người rất rõ ràng, Vũ Văn Thần Đô cũng không có tốc độ vươn lên kinh khủng như vậy, gã chỉ mạnh hơn bạn cùng lứa nhưng không vượt sức tưởng tượng. Lý Thiên Mệnh vươn lên, đã vài lần nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Không sợ sư tử liều đấu với con voi, chỉ sợ kiến nâng voi to lên, như thế mới càng rung động.
Lý Thiên Mệnh còn một việc quan trọng nhất chưa làm xong, nên hắn biểu hiện rất bình tĩnh.
Diệp Thiếu Khanh thì cực kỳ không bình tĩnh.
Y đứng bên cửa sổ, là sư tôn mà cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Vũ Hề đứng cạnh y cũng vậy.
Diệp Thiếu Khanh thảng thót hỏi:
- Hắn gian lận sao? Tổ tiên Lý thị mở cửa sau cho hắn?
Diệp Vũ Hề trợn trắng mắt nói:
- Hắn là đệ tử của ca đấy, có sư tôn giống như ca sao? Chất vấn đồ đệ của mình?
Diệp Thiếu Khanh phẩy nhanh mặt quạt như muốn cho mình bình tĩnh một chút.
Nhìn lại thì Diệp Thanh đã nước mắt lưng tròng.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Cha già, khóc rồi à? Cảm động rồi sao?
Diệp Thanh hung tợn lườm y:
- Đừng quạt nữa, gió thổi vào mắt phụ thân của ngươi này!
Diệp Thanh tiếp tục nhìn thiếu niên trên đỉnh tháp, nói:
- Ta cảm giác hắn giống tổ tiên đời đầu.
Diệp Vũ Hề nói:
- Đúng là hơi giống trong tranh.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Cho nên?
Diệp Thanh cắn răng nói:
- Dùng mạng sống bảo vệ hắn, mặc kệ sống chết của Diệp gia, đi đến cuối đường mới thôi!
Diệp Thiếu Khanh kính nể nói:
- Cha già rất có quyết đoán!
Bản thân y thì càng không cần hỏi nhiều.
- Lý Vô Địch, nhi tử rơi rớt của ngươi mang đến bất ngờ còn lớn hơn ngươi, xem ra ngươi có thể yên tâm đi ra bước cuối cùng.
Diệp Thiếu Khanh càng rõ ràng tiếp theo sẽ gánh vác trách nhiệm gì.
Cho nên y bước ra đại điện Thanh Thần Sơn, đi đến bên cạnh Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Qua đây làm chi?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Ngươi bây giờ là bảo bối, đương nhiên phải che chở ngươi, đỡ khỏi phải bị người khác đập nát thì uổng.
Thì ra muốn bảo vệ gần thân.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Khoa trương vậy sao?
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Ngươi không thấy nét mặt của những người Vũ Văn thế gia.
Diệp Thiếu Khanh mang theo Lý Thiên Mệnh trở về chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh cảm nhận nhiều tia mắt nóng rực chiếu xuống người mình, chắc chắn đến từ Vũ Văn gia tộc.
Càng nhiều là những ánh mắt kính nể, cuồng nhiệt, nhiều gấp mấy ngàn lần Vũ Văn gia tộc.
Ba chữ thiếu tông chủ quanh quẩn trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, nghe khiến người máu nóng sôi trào.
Lý Thiên Mệnh không biết trong đại điện Phụng Thiên Sơn đang diễn ra cuộc thảo luận thế nào.
Càng không biết bao nhiêu người kiên định quyết tâm muốn giết hắn.
Khi bọn họ thấy Lý Thiên Mệnh được ủng hộ lên đến đỉnh cao, Vũ Văn Khai Thái nói thẳng:
- Các vị, có phải chúng ta đã xem thường sức ảnh hưởng của con ruồi này? Sao ta cảm giác đã đến mức độ phải nhanh chóng giết chết hắn, mặc kệ nhóm Diệp Thiếu Khanh sẽ chống lại?
Trần Nam Thiên nhíu mày nói:
- Tốc độ tiến bộ của tiểu tử này thật sự nghịch thiên, ta cảm thấy Khai Thái nói có lý.
- Có thể đi ra từ tầng thứ ba Thái Nhất Tháp thì đúng là không đơn giản, hắn đã có tư cách khiêu chiến đệ tử Thái Nhất.
- Một tháng này hắn còn có thể tiến bộ, lỡ như bị hắn khiêu chiến thành công, trở thành đệ tử Thái Nhất thì ta e rằng nhóm Hoàng Phủ Phong Vân và Diệp Thiếu Khanh sẽ về chung phe với nhau.
Tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ liếc Tô Vô Ưu ở trong góc, lão biết tôn nữ của mình là đệ tử Thái Nhất yếu nhất.
Một tháng sau, chắc chắn Lý Thiên Mệnh sẽ khiêu chiến với nàng.
Lý Thiên Mệnh hiện tại không đánh lại Tô Vô Ưu, nhưng ai biết một tháng sau hắn có thể tiến bộ tới trình độ nào!
Vũ Văn Phụng Thiên nói:
- Nói thật, phải ra tay thôi, trước đây đã quá coi thường hắn, không ngờ thể Ngũ Kiếp Luân Hồi nghịch thiên đến mức này.
Vũ Văn Phụng Thiên cũng tỏ thái độ.
Cuối cùng mọi người cùng nhìn Vũ Văn Thái Cực.
Y là người có quyền uy cao nhất chỗ này, phụ thân Vũ Văn Phụng Thiên của y cũng phải nghe theo ý kiến của nhi tử.
Vũ Văn Thái Cực híp mắt, trầm giọng nói:
- Để ta, ta sẽ tru sát hắn trước khi hắn trở thành đệ tử Thái Nhất.
Một con ruồi mà y không thèm để ý tới, vốn tuyển làm đối thủ cho Vũ Văn Thánh Thành tôi luyện, sau đó chuyển sang cho Vũ Văn Trấn Tinh.
Thiên phú của Lý Thiên Mệnh bây giờ chỉ có Vũ Văn Thần Đô là trấn áp được, nhưng Vũ Văn Thái Cực không muốn phức tạp, càng không muốn cho hắn đi tiếp.
Thiên phú của Lý Thiên Mệnh đang dần phá vỡ cân bằng tâm lý của tông lão trung lập trong Tông Lão Hội.
Đây tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt.
Một thiên tài đỉnh cao Quy Nhất cảnh không có ích gì, nhưng nếu để phe trung lập Tông Lão Hội nghiêng hướng hắn thì khó chơi.
Nên Vũ Văn Thái Cực ra quyết định.