Giọng nói của Vũ Văn Thái Cực quanh quẩn trong đại điện trống trải:
- Chờ nhóm Trấn Tinh đi ra, tranh phong Thái Nhất Tháp kết thúc là ta sẽ đi Thanh Long Kiếm Phong giết con ruồi này. Mặc cho nhóm Diệp Thiếu Khanh quấy phá, đợi khi chúng ta lấy được Đông Hoàng Kiếm, trở về cũng là ngày Thanh Long Diệp gia bọn họ diệt tộc.
Có thể thấy rõ Vũ Văn Thái Cực đã mất kiên nhẫn.
Vũ Văn Khai Thái nói:
- Đại ca, Thanh Long Diệp gia Diệp Thiên Long đầu phục chúng ta.
- Giết.
Vũ Văn Khai Thái cúi đầu:
- Vâng!
Vũ Văn Khai Thái chỉ có thể nói đại ca của gã khinh thường loại người như Diệp Thiên Long.
Bây giờ bọn họ chờ nhóm Vũ Văn Trấn Tinh đi ra, tranh phong Thái Nhất Tháp chính thức kết thúc.
Khiến họ bất ngờ là Lý Thiên Mệnh không quay về đại điện Thanh Long Kiếm Phong.
Hắn đứng trên chiến trường, hỏi tông lão Tô Trấn:
- Xin hỏi tông lão, ta qua ải Thái Nhất Tháp rồi, có tư cách khiêu chiến với một đệ tử Thái Nhất, thay thế người đó không?
Tô Trấn sắc mặt khó xem nói:
- Đúng vậy, ngươi có một tháng chuẩn bị.
Mười vạn khán giả mắt sáng rực, lại có trò hay để xem, nhưng phải chờ một tháng, mọi người hơi nôn nóng.
Tô Trấn không ngờ rằng Lý Thiên Mệnh trực tiếp rút ra Hắc Minh Long Kiếm, nhảy xuống chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
Hắn đứng trên chiến trường, kiếm chỉ hướng Phụng Thiên Sơn, sau đó giọng hùng hồn vang dội nói:
- Ta không cần một tháng, ta muốn khiêu chiến đệ tử Thái Nhất ngay bây giờ! Tô Vô Ưu, ta cho ngươi mười giây, lăn xuống!
Giờ phút này, toàn trường tĩnh lặng, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Đại điện Phụng Thiên Sơn.
Khi thiếu niên tóc trắng đột nhiên bước vào chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, cầm kiếm chỉ hướng bọn họ thì mỗi người đều ngây ra.
Vũ Văn Phụng Thiên hỏi:
- Có phải hắn bị hỏng não rồi không? Bình thường thì với tốc độ tiến bộ của hắn, cho chuẩn bị một tháng, khi đó có ít nhất bảy, tám phần nắm chắc trở thành đệ tử Thái Nhất, cần gì cậy mạnh vào lúc này?
Đây đúng là quyết định trông cực kỳ ngu xuẩn, tự đại.
Tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ nhíu mày nói:
- Các ngươi đoán sai, ta thì thấy hắn khá thông minh. Có lẽ hắn dự cảm được mình biểu hiện xuất sắc, bị chúng ta coi là cái đinh trong mắt. Nên hắn muốn khiêu chiến cực hạn, cố gắng nhanh chóng trở thành đệ tử Thái Nhất.
Vẻ mặt Tô Cửu Đạo khó chịu cười khẩy nói:
- Coi thường Vô Ưu vậy sao?
- Nói sao thì Tô Vô Ưu là Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng đỉnh, mạnh hơn Trấn Tinh mảng lớn!
Vũ Văn Khai Thái châm chọc cười nói:
- Hắn mới trải qua nhiều cuộc chiến, thắng nhiều, đi đường suôn sẻ nên tự đại làm bậy?
- Dù gì là người trẻ tuổi, nhiệt huyết xung động.
- Hắn có biết mình chỉ có một lần cơ hội khiêu chiến? Nếu thua thì phải đợi ba năm sau.
Các trưởng bối đều nhìn Tô Vô Ưu.
Tô Cửu Đạo nói:
- Vô Ưu, cho hắn một bài học, nếu có cơ hội thì giết luôn, thúc gia gia của ngươi sẽ không ngăn cản ngươi.
Tông lão Tô Trấn là đệ đệ của Tô Vân Chỉ.
Tô Vô Ưu đứng lên, mắt bắn ra tia hung hăng:
- Vâng thưa phụ thân.
Hình ảnh Lý Thiên Mệnh chặt đứt ngón út của muội muội của nàng hiện ra trong đầu nàng.
Tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ dặn dò:
- Tuyệt đối không thể đánh thua, không thể để hắn trở thành đệ tử Thái Nhất, biết chưa?
- Biết rồi gia gia!
Tô Vô Ưu nhận ánh mắt nóng cháy từ tất cả trưởng bối.
Nàng cúi đầu nhìn Vũ Văn Thần Đô, gã nhìn thẳng phía trước, nhìn chăm chú vào Lý Thiên Mệnh trên chiến trường.
- Thần Đô, ta xuống đây.
- Ừm.
- Không nói gì sao?
Vũ Văn Thần Đô nói:
- Không cần, phát huy thực lực của nàng, giết hắn là được, có các trưởng bối giải quyết chuyện sau đó. Nàng không khó làm được điều này.
Tô Vô Ưu nghe vậy thì nhoẻn miệng cười, nàng có niềm tin tràn trề.
Tô Vô Ưu bật cười:
- Nói đến thì đây là lần đầu tiên ta bị người coi khinh như vậy.
Tô Vô Ưu một đường vươn lên, có thể trở thành đệ tử Thái Nhất, thiên tài tung hoành, nàng không dựa vào đi cửa sau.
Chấn chỉnh và dựng lại Vô Ưu Minh đều do một tay nàng làm ra.
Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng, thiên tư tuyệt thế bắt đầu thăm dò cảnh giới Thiên Ý, trong các đệ tử ít ra không ai bằng nàng.
Từ ba thế hệ đến nay có một mình Tô Vô Ưu là nữ đệ tử Thái Nhất.
Câu nói của Vũ Văn Thần Đô chuyển đổi thành lực lượng điên cuồng thổi quét trong thân thể mềm mại của nàng.
Trên chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
Mọi người xoe tròn mắt nhìn mỹ nhân số một Đông Hoàng tông mặc váy dài màu trắng từ trên trời giáng xuống chiến trường.
Giây phút đó tựa như nữ thần buông xuống, đẹp vô song.
Làn váy trắng tung bay, mái tóc đen dài bay lên như thác nước đổ, thân hình thon dài cao kều vừa mềm mại vừa dẻo dai, bẩm sinh quyến rũ nhưng ẩn giấu đi, đặc biệt lúc chiến đấu trông cực kỳ lạnh lùng xinh đẹp.
Giọng của Tô Vô Ưu lạnh băng:
- Ngươi sốt ruột muốn tìm chết thì không cần đợi một tháng, ta thỏa mãn ngươi.
Khi nói chuyện, tay Tô Vô Ưu cầm trường kiếm màu trắng, trông như đá quý thon dài, trong suốt lấp lánh, nhưng không thể bỏ qua mũi kiếm sắc bén.
Đây là thú binh thất giai: Tố Tiên Kiếm.
Tố Tiên Kiếm trông xinh đẹp nhưng giết người vô hình, Tô Vô Ưu dựa vào thanh kiếm này một đường chém giết chiến đấu, trở thành đệ tử Thái Nhất.
Khi váy dài tung báy, hồ nước sau lưng nàng xuất hiện một con rắn to trắng tuyết.
Rắn to hơn Bách Nhãn Đằng Xà gấp ba lần, cũng có đôi cánh lớn nhưng màu hơi trắng, đẹp mắt hơn Bách Nhãn Đằng Xà nhiều.
Đây là thú bản mệnh đằng xà.
Thân thể của nó trắng tuyết như ngọc, sáng lấp lánh, cũng khủng bố vô cùng, vì trên người nó mọc đầy những con mắt nhiều gấp mười lần Bách Nhãn Đằng Xà.
Số lượng mắt nhiều gấp mười lần dày đặc toàn thân, chỗ nào cũng có, dù thân thể của nó như ngọc trắng vẫn khiến người nhìn tê dại da đầu.
Thú bản mệnh này là Thánh Thú tam giai, phẩm cấp ngang bằng Huyết Ma Thao Thiết, có ba mươi tám đốm sao, gần đến Thánh Thú tứ giai.
Tên của nó là Thiên Nhãn Đằng Xà.
Thiên Nhãn Đằng Xà màu trắng là một loại khác trong Tô gia, vì đằng xà của Tô gia đa số mang thuộc tính lửa kịch độc.
Thiên Nhãn Đằng Xà màu trắng thì có thuộc tính băng thủy kịch độc.
Tô Vô Ưu cầm Tố Tiên Kiếm, sau lưng có Thiên Nhãn Đằng Xà theo cùng, một người một rắn mắt lạnh lẽo như sương.
Có thể thấy Tô Vô Ưu là loại người cao ngạo, như núi băng, chỉ hòa tan vì người nàng động lòng, còn gặp người khác thì lạnh lẽo như băng vạn năm.
Hai người giằng co, đệ tử toàn trường đã nín thở. Các trưởng bối cũng nhìn chăm chú vào họ, có cảm giác kinh tâm động phách.
Từ phút giây yên tĩnh đến khi hai người hành động, toàn trường sôi trào.
Tô Vô Ưu cầm kiếm xông lên, áo trắng bay bay tựa như tiên nữ:
- Thú bản mệnh của ngươi đâu!?
Tốc độ của Thiên Nhãn Đằng Xà cực nhanh, đập cánh lướt nhanh đến trên đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Chúng nó còn đang nghỉ ngơi, đối phó với ngươi không cần đến chúng nó.
Quá cuồng vọng!
Đây là suy nghĩ của tám mươi phần trăm khán giả.
Đối phó Tô Vô Ưu mà không cần đến thú bản mệnh?
Dù gì là Quy Nhất cảnh, Quy Nhất khí tràng chồng lên, tác dụng rất to lớn, không gọi ra thú bản mệnh tương đương với tự tổn hại tám trăm.
Thế này không giống khiêu chiến, ngược lại như trò đùa hơn, như đang lãng phí cơ hội khiêu chiến của mình.
Dù người ta tôn sùng Lý Thiên Mệnh cỡ nào thì lúc này cũng đầy thắc mắc nhìn hắn, lòng thầm lấy làm lạ, hắn kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, hiện thực sẽ cho hắn sáng mắt bằng cách gì đây?