Nói thật thì mới rồi ngăn cản nhóm người Vũ Văn Trấn Tinh tru sát làm Huỳnh Hỏa, Meow Meow hơi mệt, nhưng giải thích nhiều cũng vô nghĩa.
Nét mặt của Tô Vô Ưu tràn đầy cao cao tại thượng, trong mắt âm trầm lạnh lẽo xa cách:
- Ta đánh giá cao ngươi, trước khi xuống dưới ta còn hơi hồi hộp, nhưng giờ xem ra ngươi chỉ là tên nông dân gặp vận may từ trên trời rơi xuống.
Tô Vô Ưu bỗng cầm trường kiếm chém ra.
Cùng lúc đó, thú bản mệnh của nàng nhận khiêu khích cũng từ trên trời giáng xuống.
Ngàn con mắt trên người nó bỗng bắn ra luồng sáng trắng bao phủ toàn trường, cơ hồ từ phút đầu tiên đã khiến xung quanh Lý Thiên Mệnh chỉ còn sắc trắng.
Giống như trở lại Thái Nhất Tháp.
Đây là thần thông Linh Nguyên của Thiên Nhãn Đằng Xà, thi triển bằng ngàn con mắt, có tên gọi Thủy Nguyệt Đông Thiên.
Sắc trắng trước mắt dần biến đổi, Lý Thiên Mệnh như đi vào một hang động, dưới chân là ao nước sâu, lạnh lẽo thấu xương. Nhìn lên, trên nóc hang có một vầng trăng.
Trăng cực kỳ âm lạnh, tỏa khí lạnh vô tận như xúc tu cuốn lấy người Lý Thiên Mệnh.
- Ảo cảnh?
Đây là thần thông của thú bản mệnh hệ mê huyễn, xem ra Thiên Nhãn Đằng Xà trừ kịch độc còn có thể thôi miên.
Ao lạnh dưới chân và trăng lạnh trên cao xâm nhập, khiến tay chân Lý Thiên Mệnh lạnh lẽo, vô số xúc tu quấn quanh người làm hắn khó thể nhúc nhích.
Nhưng Lý Thiên Mệnh biết sát chiêu thật sự là đến từ Phi Tiên kiếm pháp của Tô Vô Ưu và thần thông khác của Thiên Nhãn Đằng Xà.
- Lý Thiên Mệnh, tiễn ngươi lên đường!
Trăng lạnh đột nhiên lóe sáng, váy dài tản ra như một đóa hoa nhẹ nhàng rơi xuống, vô số kiếm quang từ trong hoa trắng đổ ập xuống.
Chớp mắt, nguy cơ sống chết.
Phải công nhận rằng thủ đoạn của Tô Vô Ưu rất kinh người, cao cấp hơn kiểu tấn công thô bạo của Vũ Văn Trấn Tinh nhiều.
Không chỉ là ảo giác Thủy Nguyệt Đông Thiên, còn có vô số khí lạnh thổi quét bên người tụ thành biển cả, trời đất băng giá. Trong biển có kịch độc, vô số chất độc lan tràn trên người Lý Thiên Mệnh.
Vì chém giết Lý Thiên Mệnh, Tô Vô Ưu thật sự dốc hết những gì mình có ra.
Thoáng chốc mỗi loại công kích đều là uy hiếp trí mạng, tất cả tụ lại một lúc.
Đây là phút giây căng thẳng nhất.
Thoạt trông Lý Thiên Mệnh đã trúng chiêu, ngẩn ngơ, như cái xác biết đi, rơi vào ảo cảnh không thể tự thoát ra.
Nhưng có đúng là thế thật không?
Khi Lý Thiên Mệnh dùng con mắt thứ ba trên tay trái nhìn thế giới này thì hình ảnh hoàn toàn khác biệt.
Không có Thủy Nguyệt Đông Thiên, chỉ có Tô Vô Ưu từ phía trước lao đến. Thiên Nhãn Đằng Xà ở trên cao, ngàn con mắt lóe sáng, nó phun ra vô số dòng nước độc, đó là thần thông: Âm Minh Chi Hải.
Lý Thiên Mệnh cười khẽ:
- Chẳng qua là một ít thủ thuật che mắt, khoa chân múa tay.
Huỳnh Hỏa, Meow Meow chưa đi ra hỗ trợ.
Lý Thiên Mệnh đã bùng nổ.
Lý Thiên Mệnh cắm Hắc Minh Long Kiếm xuống đất, Tà Ma đột nhiên hiện ra trong tay hắn, khi đối thủ vây công áp sát thì Tà Ma như rắn độc đâm ra ngoài.
Vèo!
Câu Hồn.
Một sợi xiềng xích bắn lên cao, khóa chặt vị trí của Thiên Nhãn Đằng Xà.
Thiên Nhãn Đằng Xà cứ ngỡ đã mê hoặc được Lý Thiên Mệnh, hoàn toàn không ngờ Sinh Tử Tiên Pháp đến trước mắt.
Nó nhanh nhẹn né tránh, là Thủy Nguyệt Đông Thiên tự động tan biến.
Nhưng roi thứ hai đã tới sát sau đó.
Tác Mệnh.
Sinh Tử Tiên Pháp của Tà Ma quá nhanh quá ác, Thiên Nhãn Đằng Xà còn đang điều khiển Thủy Nguyệt Đông Thiên, dùng ngàn con mắt mê hoặc đưa Lý Thiên Mệnh lại rơi vào ảo cảnh.
So đấu thủ đoạn mê huyễn?
Lý Thiên Mệnh dứt khoát vận dụng Thiên Chi Dực, tường không gian né tránh Phi Tiên kiếm pháp của Tô Vô Ưu, Mê Linh Chi Đồng trên bàn tay trái nhắm vào Thiên Nhãn Đằng Xà.
Oong!
Một con mắt đối kháng với ngàn con mắt.
Giây phút đó, Thiên Nhãn Đằng Xà hét lên, một ngàn con mắt nhắm lại.
Giây tiếp theo, Tác Mệnh không đâm trúng chỗ hiểm nhưng cũng trúng cánh của Thiên Nhãn Đằng Xà.
Vèo!
Trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh rút Tà Ma ra, lại quất một roi.
- Siêu Độ Chúng Sinh!
Đây là roi tinh túy mà nghịch thiên nhất của Sinh Tử Tiên Pháp.
Tà Ma vạch đường cong đỏ máu trên không trung, quất vào đầu Thiên Nhãn Đằng Xà.
Bốp!
Thiên Nhãn Đằng Xà bị quất da tróc thịt bong, sâu thấy xương, tất cả gai nhọn của Tà Ma đều đâm vào người.
Cú quất này trúng người Thiên Nhãn Đằng Xà, cũng quấn mấy vòng trên đầu nó.
Lý Thiên Mệnh kéo mạnh:
- Xéo lại đây!
Thiên Nhãn Đằng Xà to lớn bị Lý Thiên Mệnh giật mạnh xuống che trước mắt Tô Vô Ưu.
- Gri!
Thiên Nhãn Đằng Xà phát ra tiếng rít chói tai, người lộn mạnh sang hướng ngược lại, bọt nước bắn tung tóe.
Mấu chốt là Tà Ma còn quấn trên người, Thiên Nhãn Đằng Xà càng vùng vẫy thì càng bị gai đâm sâu vào thịt, càng đau đớn hơn.
Lý Thiên Mệnh kéo Thiên Nhãn Đằng Xà đỡ kiếm, Tô Vô Ưu chém trúng vào thú bản mệnh của mình, xé rách một đường máu lớn.
Tô Vô Ưu giật thót tim, mặt trắng bệch, thê lương hét to:
- Bạch Nguyên!!!
Tô Vô Ưu trơ mắt nhìn thú bản mệnh bị Lý Thiên Mệnh dùng Tà Ma quấn quanh túm trong tay như xách con chó.
Mấu chốt là Thiên Nhãn Đằng Xà to hơn hắn nhiều.
- Không thể nào! Tại sao Thủy Nguyệt Đông Thiên không có hiệu quả? Tại sao hắn có thể tìm ra vị trí của Bạch Nguyên được? Không thể nào!
Mới rồi Tô Vô Ưu còn cao cao tại thượng, lạnh băng vô tình, hình ảnh hiện giờ khiến nàng khó thể chấp nhận.
Tô Vô Ưu càng khó chấp nhận hơn nữa là thiếu niên tóc trắng một tay xách Tà Ma huơ nhanh con thú khổng lồ như binh khí ném về phía nàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tô Vô Ưu né tránh, Thiên Nhãn Đằng Xà đập vào tảng đá gần như mềm oặt, người rách nát.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Ngươi vênh váo lắm mà, tự tin với mình lắm mà, muốn tiễn ta lên đường phải không? Đừng sợ, Tô Vô Ưu.
Lý Thiên Mệnh xông thẳng vào Tô Vô Ưu, Tà Ma trong tay hắn kéo lê Thiên Nhãn Đằng Xà va đập vào đá vụn dọc đường.
Bịch bộp bịch!
Từng cục đá bị đụng nát thành đá vụn đâm vào da thịt Thiên Nhãn Đằng Xà.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Thiên Mệnh dùng Thiên Nhãn Đằng Xà như cây chùy, hắn lại đập nó xuống đất, Tô Vô Ưu đỏ mắt nhìn, nhưng nàng chỉ có thể né tránh.
Thoáng chốc, Thiên Nhãn Đằng Xà không còn sức lực vùng vẫy, nó đã hấp hối.
Tô Vô Ưu không dám ngước đầu lên, nàng sợ trông thấy những ánh mắt thất vọng với mình, sợ thấy những ánh mắt lại vô cùng tôn sùng Lý Thiên Mệnh.
Kiêu ngạo trong lòng Tô Vô Ưu bị đánh nát bấy.
Tô Vô Ưu cứng miệng hét to:
- Ngươi có giỏi thì thả nó ra, quang minh chính đại chiến một trận với ta!
- Được thôi.
Tô Vô Ưu không ngờ Lý Thiên Mệnh hào sảng đồng ý ngay.
Lý Thiên Mệnh rút về Tà Ma, rút ra Hắc Minh Long Kiếm chỉ hướng Tô Vô Ưu:
- Các ngươi rất rác rưởi, hôm nay đánh nhiều trận như vậy, trừ trận tự đánh với bản thân ra, không ai có thể buộc ta sử dụng thanh kiếm này.
Trong mắt của Lý Thiên Mệnh mới thật sự lạnh lùng.
Khi Hắc Minh Long Kiếm chỉ hướng Tô Vô Ưu, khi Thiên Nhãn Đằng Xà còn lăn lộn dưới đất gầm rú hấp hối thì da đầu nàng tê dại.
Còn chảnh nữa không?
Nàng không dám.
Tô Vô Ưu bất chấp hình tượng, hét to tăng thêm can đảm:
- Giết!!!
Tô Vô Ưu biết nếu mình đánh thua, khi trở về sẽ vô cùng mất mặt, khó thể nhìn mặt đám trưởng bối.
Càng khó đối mặt ánh mắt thất vọng của Vũ Văn Thần Đô, trở thành phế vật thì nàng sao có thể mặt dày đứng trước mặt gã?
Cho nên, Tô Vô Ưu không có đường lui, chỉ có thể đánh liều một phen, dốc hết tất cả ra.
Tô Vô Ưu cầm Tố Tiên Kiếm, dùng chiến pháp Quy Nhất siêu phàm Phi Tiên kiếm pháp xung phong tới trước.
Liên tục ba đường kiếm.
Dẫn Tiên, Truy Tiên, Thứ Tiên.
Ba kiếm liên tiếp chém ra, đường kiếm sau mạnh hơn đường kiếm trước, đường kiếm cuối cùng có ý ám sát tiên thần, rất là ra dáng.
Ba đường kiếm, muôn vàn kiếm quang nghiền nát vụn đá nhỏ dọc đường, kiếm ý ngập trời chém hướng Lý Thiên Mệnh.