Giây phút đó, ánh mắt Lý Thiên Mệnh lạnh lùng như thần linh.
Hai tay của hắn cầm kiếm, tiến lên trước một bước, chân phải giẫm mạnh xuống đất, dòng máu tổ tiên vô vàn ý chí, thiên thu muôn đời sôi trào.
Nghịch Thần kiếm ý, Trảm Lạc Tinh Thần.
Đường kiếm bắn ra tia sáng trăm thước, thế như chẻ tre bắn lên cao.
Đây là ý chí của Trảm Lạc Tinh Thần!
- Phá!
Trước ý chí nghịch thiên của hắn, tất cả trò mèo chuột đều tan nát. Cái gọi là Phi Tiên kiếm pháp bị Nghịch Thần kiếm ý đánh nát vụn.
Thần quang của đường kiếm kia bạo loạn giáng xuống, một kiếm chặt chém.
Keng!
Mọi người không bao giờ ngờ rằng Tố Tiên Kiếm cùng là thú binh thất giai nhưng bị Lý Thiên Mệnh một kiếm chặt đứt.
Kiếm gãy ngang bay ra ngoài, đâm vào bụng Tô Vô Ưu.
Phập!
Mặt Tô Vô Ưu trắng bệch bay ngược mấy chục thước, rớt cái bịch xuống vũng bùn.
Giây phút đó, nàng lấm lem bùn đất, bê bết vết máu, tóc rối bời trông như bà điên.
Nhưng khó xem nhất là gương mặt nhăn nhó đau đớn.
Khoảnh khắc Tố Tiên Kiếm gãy, kiêu ngạo và lạnh lùng trong lòng Tô Vô Ưu đều nát vụn, chỉ còn lại sợ hãi.
Sợ hãi mất mặt, sợ hãi đối diện trưởng bối, sợ hãi mọi người hoan hô Lý Thiên Mệnh, sợ hãi gặp Vũ Văn Thần Đô.
Tô Vô Ưu thấy tông lão Tô Trấn xuất hiện, ngăn lại Lý Thiên Mệnh.
Điều này nghĩa là chiến đấu kết thúc.
Tô Vô Ưu muốn bò dậy cũng khó khăn, giờ phút này toàn thân đau nhức, đau đớn nhất là kiếm gãy đâm vào bụng, nàng không dám rút ra, sợ đổ máu nhiều hơn.
- Ta . . . ta thua . . .
Đây đã là sự thật không thể thay đổi.
Lý Thiên Mệnh không tiến lên, vì bị Tô Trấn ngăn cản:
- Không phải thua, là bị nghiền áp.
Hắn nói một câu làm Tô Vô Ưu hộc máu, sắc mặt càng trắng hơn.
Tô Vô Ưu rít qua kẽ răng:
- Lý Thiên Mệnh!
Nàng muốn mạnh miệng mấy câu, nhưng chợt nhận ra giọng run run. Trước ánh mắt của Lý Thiên Mệnh, Tô Vô Ưu phát hiện mình không thể buông lời đe dọa nữa.
Cảm giác xấu hổ vì đánh thua hóa thành lũ lớn nhấn chìm nàng.
Đây không phải cuộc chiến kịch liệt, vì Lý Thiên Mệnh lành lặn không rụng cọng tóc, từ đầu tới đuôi hắn không ra được vài chiêu, hơn nữa hắn chỉ đánh một mình.
Lấy Sinh Tử Tiên Pháp giải quyết Thiên Nhãn Đằng Xà.
Dùng Nghịch Thần kiếm ý một kiếm hạ gục nàng.
Tô Vô Ưu đứt dây thần kinh.
Thua thảm như vậy mà là đệ tử Thái Nhất cái gì, còn tự tâng bốc mình là tài năng nghịch thiên, nữ đệ tử Thái Nhất đầu tiên từ ba thế hệ đến nay?
Tô Vô Ưu không dám ngẩng đầu lên, vì nàng biết ánh mắt của mười vạn người đều ngơ ngẩn nhìn Lý Thiên Mệnh, khinh thường nhìn nàng.
Nàng là mỹ nữ, thiên tài số một, xưa nay chỉ nhận phong quang. Được người gọi là mỹ nhân núi băng, trong lòng nàng mừng thầm nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chật vật như vậy.
Hôm nay, Tô Vô Ưu muốn xoay người rời khỏi chiến trường cũng rất vất vả giày vò.
Giây phút đó, trái tim của nàng bị giẫm mạnh lên.
Lần này thì Lý Thiên Mệnh làm khán giả chết lặng.
Lại một lần đột phá sức tưởng tượng.
Trước khi chiến đấu, bọn họ nói:
- Nhân vật đáng sợ như thiếu tông chủ thì chúng ta đừng phỏng đoán theo lẽ thường, ta sẽ cá hắn có thể đánh bại Tô Vô Ưu, dù sao hắn chủ động đòi khiêu chiến.
Có kết quả.
Đúng là đánh bại rồi.
Nhưng nghiền áp và đấu kịch liệt là hai loại khái niệm.
Nên rất nhiều người có chung cảm giác với Diệp Thiếu Khanh.
Quái vật.
Đây là đánh giá của bọn họ đối với Lý Thiên Mệnh.
Không biết là ai hét to:
- Đệ tử Thái Nhất, Lý Thiên Mệnh!!!
Cuồng nhiệt là một loại thuốc độc, loại thuốc độc này nháy mắt lan tràn toàn trường, nhiều trưởng bối Đông Hoàng Vệ bị cảm nhiễm mãnh liệt cũng reo hò theo.
Trong khoảnh khắc đó, lửa cháy lan ra đồng cỏ, ít nhất có tám vạn người cùng hò reo.
Bảy chữ đệ tử Thái Nhất Lý Thiên Mệnh rung động nguyên Đông Hoàng quần sơn.
Trong Đông Hoàng quần sơn, vô số thú bản mệnh ngẩng đầu nhìn về hướng Thánh sơn truyền ra âm thanh sôi trào.
Đây là ngày náo nhiệt xưa nay chưa từng có trong Đông Hoàng tông.
Giờ phút này, thiếu tông chủ Lý Thiên Mệnh được yêu thích tăng vọt lên tận mây xanh, vượt qua Vũ Văn Thần Đô, lên đến độ cao không đệ tử nào có được.
Đây là sự cuồng nhiệt của các đệ tử dành cho yêu nghiệt nghịch thiên mạnh mẽ vươn lên.
Đây là thế giới võ đạo xưng hùng, nhân vật nghịch thiên nhất thường có thể kéo theo nhiệt huyết, khiến người khâm phục.
Không ai nói Tô Vô Ưu nhỏ yếu.
Nhưng Tô Vô Ưu vẫn đau khổ, khó chịu, như thể Lý Thiên Mệnh đạp lên mặt nàng, giẫm nàng xuống vũng bùn, còn hắn thì nhận muôn người hoan hô.
Tô Vô Ưu không biết rằng phụ thân, gia gia của nàng và người Vũ Văn thế gia mang sắc mặt xanh cỡ nào.
Khi Lý Thiên Mệnh đi ra Thái Nhất Tháp đã làm họ khó chịu, bây giờ thì chẳng phải là càng khó coi hơn?
Chắc Vũ Văn Thần Đô hoàn toàn thất vọng với nàng rồi, đây mới là điều khiến nàng run rẩy nhất.
Ít ra Tô Vô Ưu đã thấy sắc mặt của thúc gia gia Tô Trấn rất khó xem, gần như tím lịm.
Tô Trấn tiến lên nâng Tô Vô Ưu, giúp nàng nhổ kiếm gãy ra, tiếp đó chữa thương cầm máu.
Tô Vô Ưu rơi nước mắt:
- Xin lỗi.
Đánh thua không đáng sợ, đáng sợ là thua thảm, không có chút tôn nghiêm.
Tô Trấn nói:
- Trở về nói với phụ thân, gia gia của ngươi đi, nói với ta cũng vô dụng.
Tô Vô Ưu run giọng nói:
- Hắn quá mạnh.
Về điểm này thì Tô Trấn không phản bác:
- Ừm!
Điều này chứng tỏ Tô Trấn cũng cho rằng tốc độ trưởng thành của Lý Thiên Mệnh kinh tâm động phách.
Tô Trấn mang theo Tô Vô Ưu đi ra chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, hướng tới đại điện Phụng Thiên Sơn.
Tô Vô Ưu bỗng nhớ đến Vũ Văn Thánh Thành và Lý Khinh Ngữ, trong lòng thoải mái hơn.
Tô Vô Ưu quay đầu liếc Lý Thiên Mệnh một cái, cười khẽ lẩm bẩm:
- Ai đều có lúc đau khổ, đừng bao giờ vui mừng quá sớm.
Giọng của Tô Vô Ưu không lớn, Lý Thiên Mệnh không nghe thấy.
Dù sao, hiện tại toàn trường sôi trào, vô số ánh mắt cuồng nhiệt tập trung vào người Lý Thiên Mệnh, sóng âm dâng trào đinh tai nhức óc.
Khương Phi Linh cảm khái nói:
- Ca ca thành người nổi tiếng rồi.
Trở thành đệ tử Thái Nhất mới thật sự đứng vững trong Đông Hoàng Cảnh, về sau không còn cuốn theo chiều gió.
Nên Khương Phi Linh cũng nghẹn ngào.
Bọn họ không thuận lợi, từng bước đi đến nơi này, từng bước đi bên bờ sống chết mới tới ngày này.
Đệ tử Thái Nhất sánh bằng Thánh Thiên Tử.
Tính ra cỡ ba tháng, mới rời khỏi Diễm Đô ba tháng.
Với thực lực bây giờ trở về Diễm Đô không xem như thiên tài, đã là cấp bậc cường giả, sắp bắt kịp nhóm người Vệ Tử Côn.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Sau này đường dễ đi hơn một chút, Linh Nhi có công lớn.
Khương Phi Linh nói:
- Ta chỉ là người qua đường, bám trên người ca ca ăn ké, nhóm ca ca mới lợi hại.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Miệng nhỏ thật ngọt, lát nữa đến chỗ không người sẽ thưởng cho muội.
Khương Phi Linh nói:
- Không thèm, hơn nữa từ nay về sau sư tôn của ca ca sẽ bảo vệ ca ca như hình với bóng.
- Chắc cỡ đó, nhưng muốn quấy nhiễu ta đùa giỡn Linh Nhi thì không có cửa đâu!
Lý Thiên Mệnh biết thành đệ tử Thái Nhất thì ý nghĩa khác đi, những người đó càng xem hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Diệp Thiếu Khanh sẽ bảo vệ gắt gao.
Đối với Lý Thiên Mệnh thì trở thành đệ tử Thái Nhất, hắn còn có mục tiêu có ý nghĩa hơn.