Lý Thiên Mệnh nói với Khương Phi Linh:
- Bây giờ ta xem như miễn cưỡng đứng vững trong Đông Hoàng tông, Linh Nhi, muội có thể xuất hiện ngang nhiên không cần tránh né nữa.
Cho đến nay Khương Phi Linh luôn ẩn giấu, tuy sinh hoạt không bị ảnh hưởng quá lớn nhưng loại cảm giác này hơi bất công với nàng.
Nên đây là một trong những mục tiêu khiến Lý Thiên Mệnh chiến đấu anh dũng.
Con đường tiếp theo sẽ không dễ đi, nhưng ít nhất có thể cho Đông Hoàng tông nhận biết Khương Phi Linh.
- Tốt!
Giọng của Khương Phi Linh nhỏ hơn một chút, chắc đang cảm động.
Đang phút cảm động thì bé gà bỗng chọt vào một câu:
- Linh Nhi, ngươi đừng trúng kế! Tên này muốn giải trừ Phụ Linh vì trăm phương nghìn kế muốn ăn bớt thôi! Nếu ta mà là Linh Nhi thì sẽ ẩn trên người hắn, cho quỷ kế của hắn không cách nào thực hiện được!
Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:
- Huỳnh Hỏa, coi chừng ta cho ngươi làm công công.
Huỳnh Hỏa khinh thường nói:
- Quê quá hóa giận? Rõ ràng là ý đồ của ngươi bị vạch trần.
Khương Phi Linh bật cười, tiếng cười ngọt ngào hoạt bát:
- Ha ha ha!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta chỉ muốn cho bọn họ ngắm Linh Nhi, sau đó phán định ai mới là đệ nhất mỹ nhân Đông Hoàng tông.
Khương Phi Linh nghe vậy càng sung sướng, nhưng cố giữ vẻ dè dặt.
Lý Thiên Mệnh cười tươi.
Hắn biết, bọn họ đều là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn. Về sau vì bảo vệ bọn họ thì hắn phải càng khắc khổ, cẩn thận, thông minh hơn, mới có thể giống như hôm nay bảo vệ họ bình an không lo, cùng nhau hưởng thụ ánh mắt khăm phục của vô số đệ tử Đông Hoàng tông.
Thậm chí là ánh mắt khâm phục đến từ tông lão.
Khoảnh khắc mọi người nhìn chăm chú, tông lão thứ nhất Hoàng Phủ Phong Vân đi ra đại điện, cùng tông lão thứ bốn Thượng Quan Tĩnh Thù xuất hiện trước mắt mọi người.
Hoàng Phủ Phong Vân mỉm cười nói:
- Yên lặng.
Chiến trường Đông Hoàng thứ nhất sôi trào rốt cuộc lắng xuống, lúc trước rất ồn ào.
- Các vị, không cần ta nói nhiều, có mắt đều thấy biểu hiện hôm nay của Lý Thiên Mệnh. Hắn qua ải ba tầng Thái Nhất Tháp, đánh bại đệ tử Thái Nhất Tô Vô Ưu, dựa theo quy tắc có thể thay thế vị trí. Cho nên, ta đại biểu Tông Lão Hội, đại biểu Đông Hoàng tông, tại đây chính thức tuyên bố. Bắt đầu từ hôm nay, sắc phong đệ tử Thanh Long Kiếm Phong Lý Thiên Mệnh làm đệ tử Thái Nhất!
Câu này do tông lão thứ nhất có danh vọng cao nhất nói ra mang theo quyền uy.
- Chúc mừng ngươi, Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh đặc biệt khéo léo, cúi đầu hành lễ, vui lòng nhận danh hiệu đệ tử Thái Nhất:
- Đa tạ tông lão thứ nhất, đa tạ Tông Lão Hội.
Hoàng Phủ Phong Vân vuốt râu dài, cười tủm tỉm nói:
- Khá lắm, sau này trưởng thành và an toàn của ngươi thuộc về Tông Lão Hội, do Tông Lão Hội chịu trách nhiệm.
Câu nói này tràn đầy ẩn ý sâu xa.
Nghe thoáng qua thì là Tông Lão Hội có trách nhiệm bồi dưỡng đệ tử Thái Nhất, nhưng nói ra trong trường hợp này mang hơi hướm tuyên bố.
Dù sao đang có một thế lực sinh trưởng từ Tông Lão Hội nhưng muốn tách rời khỏi hội.
Tuy Hoàng Phủ Phong Vân không nói thẳng muốn che chở Lý Thiên Mệnh, nhưng câu nói này xem như một loại công khai biểu thị.
Ai đều biết Lý Thiên Mệnh là nhi tử của Lý Vô Địch, mà ân oán giữa Lý Vô Địch và Vũ Văn thế gia là thù sâu như biển.
Hiện giờ Vũ Văn thế gia như mặt trời ban trưa, tuyệt đối sẽ không để nhi tử của kẻ thù lớn lên ngay dưới mí mắt của mình.
Sau này sẽ càng vi diệu hơn, đường trưởng thành của thiếu tông chủ đầy bụi gai.
- Ban đầu bọn họ lười để ý thiếu tông chủ, khi đó thiếu tông chủ còn chưa có sư tôn, vậy mà sống sót được.
- Tham dự tranh phong Thái Nhất Tháp, bọn họ muốn giết nhưng vẫn để tiểu bối ra tay. Đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội.
- Bây giờ thiếu tông chủ thành đệ tử Thái Nhất khiến Tông Lão Hội chịu trách nhiệm, tuy sát tâm của Vũ Văn thế gia càng mãnh liệt nhưng không có cơ hội tốt nhất.
- Vậy xem ra trước khi cuộc chiến Hoàn cảnh diễn ra thì thiếu tông chủ an toàn.
- Nhưng lỡ như Vũ Văn Thái Cực lấy được Đông Hoàng Kiếm . . .
- Thế thì khó nói, tông lão khác, bao gồm tông lão thứ nhất chắc sẽ bỏ Lý Thiên Mệnh ngay, quỳ xuống van xin Vũ Văn Thái Cực để mong sống sót.
- Bọn họ dù gì có cống liến to lớn cho tông môn, Vũ Văn Thái Cực sẽ không giết lung tung, nhưng chắc chắn Diệp gia phải chết.
- Tình thế vi diệu đây, chờ xem cuộc chiến Hoàn cảnh.
Tranh phong Thái Nhất Tháp chưa chính thức kết thúc, nhóm Vũ Văn Trấn Tinh còn chưa ra tầng thứ ba Thái Nhất Tháp.
Nên mọi người nhìn Lý Thiên Mệnh và tông lão thứ nhất, trưởng bối hay đệ tử đều bàn tán rôm rả.
- Nói đến thì Vũ Văn thế gia, Tô gia và vây cánh của bọn họ sẽ đen mặt tới mức nào nhỉ?
- Tô Vô Ưu quay về chỗ rồi biết ngẩng mặt nhìn ai đây, ha ha.
- Nghe nói bình thường nàng rất kiêu ngạo, còn đổi Phong Linh Minh thành Vô Ưu Minh, đệ tử nữ nhỏ tuổi toàn tông môn đều lấy nàng đứng đầu. Ai dè thua thảm như thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người rất thoải mái, lại cười vang.
Tuy tranh phong Thái Nhất Tháp chưa kết thúc nhưng đã công bố kết quả, nhiều người định rời đi.
Hình như có tông lão lục tục đứng lên rồi.
Lý Thiên Mệnh trở về chỗ Diệp Thiếu Khanh.
Ba người Diệp Thanh, Diệp Thiếu Khanh, Diệp Vũ Hề đứng yên tại chỗ, sững sờ nhìn hắn.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Bị vẻ đẹp trai của ta hớp hồn rồi à?
Nào ngờ Diệp Thiếu Khanh đi tới, ôm siết hắn.
Y trịnh trọng nói:
- Đồ đệ, sau này mạng của ngươi như mạng của vi sư.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng nghiêm túc vậy chứ, nghe giống như sư tôn có ý đồ với nhan sắc của ta.
Diệp Vũ Hề là người đầu tiên bật cười:
- Xì!
Diệp Vũ Hề lắc đầu, nói:
- Thằng nhóc này, giống Lý Vô Địch thời trẻ gì đâu, hèn gì các ngươi có duyên phận phụ tử.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có lẽ người đẹp trai thì luôn có điểm giống nhau, còn kẻ xấu xí thì mỗi người mỗi vẻ.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Đừng nói nhảm, nhan sắc của phụ tử các ngươi thua ta xa lắc cỡ chiều cao một ngọn Thanh Long Kiếm Phong.
Nhìn hai người nói chuyện, Diệp Thanh mỉm cười lắc đầu, y không chen miệng vào đối thoại kiểu này được.
Diệp Thanh đã theo dõi sự trưởng thành của Lý Thiên Mệnh trong ba tháng qua, y vỗ vai hắn, không nói nhiều, nhưng ánh mắt đã cho hắn một tín hiệu.
Sau này bọn họ sẽ bảo vệ đường trưởng thành của thiên tài thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị này, mãi đến khi Lý thị lại nắm giữ Đông Hoàng tông!
Lý Thiên Mệnh nhìn một vòng không thấy Lý Khinh Ngữ:
- Khinh Ngữ vẫn chưa về?
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh hơi nhức đầu, theo hắn hiểu biết Lý Khinh Ngữ, nàng không thể nào bỏ qua trận chiến của hắn.
Diệp Vũ Hề nhíu mày nói:
- Đúng rồi, lẽ ra với tốc độ của bà bà thì đủ thời gian đi rồi về.
Diệp Thanh sai hai người Diệp Thiếu Khanh:
- Thôi để ta ra ngoài tìm, hai người thì trông chừng Thiên Mệnh cho tốt.
Diệp Thiếu Khanh nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nói:
- Không cần tìm!
Y nói xong biến mất trước mắt Lý Thiên Mệnh, rõ ràng đã xông ra ngoài.
Lý Thiên Mệnh thầm giật mình:
- Chuyện gì xảy ra?
Diệp Thiếu Khanh nói không cần tìm là có ý gì?
Lý Thiên Mệnh vội vàng nhìn ra bên ngoài.
Lúc này có một hàng Đông Hoàng Vệ từ cửa lớn phía nam bước vào chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, xuất hiện ở trước mặt hơn mười vạn người sắp rời sân.
Có khoảng mấy chục Đông Hoàng Vệ, vài người kéo xe ngựa, trên xe chở nhiều thứ nhưng bị vải trắng bao trùm.
Trên nhiều vải trắng loang lổ vết máu màu đen, hiển nhiên đã đọng lại một thời gian.
Trên xe ngựa đằng trước nhất có ba tấm vải trắng hình như phủ lên ba người.
Hoặc nên nói là ba xác chết?
Dẫn đầu đoàn người là hai Đông Hoàng Vệ lớn tuổi, họ cùng nhau kèm một thiếu nữ bước vào chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.
Thiếu nữ tóc xõa ra, sợi tóc màu trăng ngà, trên người bị cột dây thừng khó nhúc nhích.
Tuy nàng cúi đầu nhưng Lý Thiên Mệnh hay Khương Phi Linh, nhóm người Diệp Vũ Hề đều nhận ra ngay.
Đó là Lý Khinh Ngữ!