- Khinh Ngữ!
Lý Thiên Mệnh không biết tại sao Lý Khinh Ngữ xuất hiện ở đây với phương thức như vậy.
Khi rời đi Lý Khinh Ngữ nói là đi giúp bằng hữu chút chuyện nhỏ, hai ngày sẽ về, chưa kịp hỏi rõ thì nàng đã chạy đi nhanh như tia chớp.
Bây giờ nàng bị bắt trói mang về, những sợi dây thừng siết chặt để lại nhiều vết cứa rướm máu trên người nàng.
Lý Thiên Mệnh không thể tha thứ điều này.
Khương Phi Linh thúc giục:
- Khinh Ngữ bị gì vậy? Ca ca, mau cứu Khinh Ngữ!
Tình cảm bằng hữu giữa hai nàng không ít hơn tình cảm huynh muội của Lý Thiên Mệnh, nhìn bộ dạng của Lý Khinh Ngữ như vậy làm Khương Phi Linh hoảng loạn.
Lý Thiên Mệnh trực tiếp lao ra đại điện.
Tốc độ của hắn chậm một chút, Diệp Thiếu Khanh đã đến trước mặt Đông Hoàng Vệ.
Diệp Thiếu Khanh đáp xuống đất, định giành lại người:
- Các ngươi làm gì!? Đây là đệ tử thân truyền của ta!
Biến cố này khiến mọi người đang định rời sân đều đứng lại ngay, khó hiểu nhìn xuống dưới.
- Xin Diệp tông lão dừng bước, đây là hung thủ giết người!
Hai vị Đông Hoàng Vệ kéo Lý Khinh Ngữ lùi lại, che nàng sau lưng mình, không cho Diệp Thiếu Khanh đến gần.
- Hung thủ giết người?
- Là sao?
Mọi người đứng bật dậy, ngóng cổ nhìn vào trong.
Diệp Thiếu Khanh lại xông tới:
- Bậy bạ!
- Diệp Thiếu Khanh, lùi lại!
Một đám người lao ra từ đại điện Phụng Thiên Sơn.
Mọi người nhìn thì thấy lấy Vũ Văn Thái Cực dẫn đầu, có tổng cộng bảy, tám tông lão từ bên trong đi ra.
Vũ Văn Phụng Thiên đã lâu không lộ mặt cũng đi ra, lão cùng nhóm tông lão, thậm chí lão còn nhanh hơn họ, trực tiếp xông xuống.
Diệp Thiếu Khanh sấn tới trước:
- Có chuyện gì hãy thả người ra trước rồi nói!
- Hộ vệ!
Mấy chục Đông Hoàng Vệ che trước mặt Diệp Thiếu Khanh, ngăn đường đi của y.
Những Đông Hoàng Vệ này tuy không phải Thánh cảnh nhưng đều là cảnh giới Thiên Ý đỉnh, Lý Khinh Ngữ ở trong tay bọn họ, rất khó cướp lại nàng thật nhanh.
Diệp Thanh, Diệp Vũ Hề mang theo Lý Thiên Mệnh đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Khanh.
Nhóm người tông lão thứ nhất Hoàng Phủ Phong Vân đi ra, đứng ở cửa đại điện:
- Diệp tông lão, đừng kích động, mọi chuyện có gì từ từ hẵng nói.
Nhiều tông lão đều lộ mặt.
Vì những tấm vải trắng dính máu trùm xe ngựa trông rất rùng rợn, khiến mọi người liên tưởng rất nhiều.
Nhóm người Vũ Văn Thái Cực đã đáp xuống đất, một đám tông lão thần uy mênh mông, hùng hổ hơn bên Diệp Thiếu Khanh nhiều.
Người của Vũ Văn gia, hai tông lão cộng thêm Vũ Văn Khai Thái, Vũ Văn Thần Đô, ánh mắt của tất cả đều rơi xuống vải trắng trên xe ngựa, mặt của họ vặn vẹo.
Vũ Văn Phụng Thiên cắn môi lườm những Đông Hoàng Vệ, hỏi:
- Đây là sao?
- Phụng Thiên tông lão!
Đám Đông Hoàng Vệ này rõ ràng quy thuận Vũ Văn gia tộc, bọn họ quỳ xuống đất, mặt không chút máu.
Một lão nhân trong Đông Hoàng Vệ vừa quỳ vừa thê thảm nói:
- Tông lão, đoàn người chúng ta mới từ Khôn Minh thành về tông môn báo cáo công tác, trên đường gặp có người đấu tranh nên đi lên tìm hiểu, không ngờ khi chúng ta đến nơi thì chiến đấu đã kết thúc, chúng ta không cứu vãn được!
Dường như lão là thủ lĩnh của đoàn người này.
Vũ Văn Thần Đô đứng cạnh Vũ Văn Phụng Thiên tiến lên trước, mắt đỏ ngầu trầm giọng rống:
- Không cứu vãn được là sao!?
Vũ Văn Thần Đô từng bước đi hướng xe ngựa đằng trước nhất, trên xe có ba xác chết.
- Tông lão thứ tội!
Đám Đông Hoàng Vệ quỳ dập đầu, chỉ có thiếu nữ kia còn đứng thẳng.
Nàng hơi ngẩng cao đầu, mắt buồn bã liếc qua nhóm người Lý Thiên Mệnh, cười bất đắc dĩ.
Rõ ràng chỉ có đám người Vũ Văn thế gia mới biết ai nằm trên xe ngựa, những người khác còn trong sương mù, không rõ cái gọi là không thể cứu vãn là sao.
Lý Khinh Ngữ là hung thủ giết người, nàng giết ai?
Trong ánh mắt thắc mắc của mọi người, chân Vũ Văn Phụng Thiên run rẩy đi tới gần xe ngựa.
Khi lão đứng ở nơi đó, cơ mặt co giật, thịt trên mặt và ngón tay run rẩy, đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Mọi người nhìn chăm chú bàn tay già run run vén tấm vải trắng thứ nhất lên.
Xác chết bên dưới vải trắng là một thiếu nữ, nàng đã cứng ngắc, ngực trúng một thương đâm chết tươi.
Đáng thương là không ai biết nàng là ai.
Lý Khinh Ngữ ngoảnh đầu nhìn, bờ môi khô nứt suýt bị cắn nát.
Vũ Văn Phụng Thiên vén tấm vải trắng thứ hai lên.
Đó là một thiếu niên mặc trường bào màu vàng nhạt, xác chết đầy vết chém, cực kỳ thê thảm.
- Huyễn Thần!!!
Một nam nhân trung niên run rẩy chạy xuống từ chỗ ngồi, khóe mắt sắp nứt ra. Khi gã tiến lên nhìn tình trạng thê thảm của Lý Huyễn Thần thì nhũn chân ngồi bệch xuống đất.
- Lý Khinh Ngữ, ngươi giết nhi tử của ta!!!
Người này là Lý Huyền Nhất.
Không ai quan tâm đến gã, vì tay Vũ Văn Phụng Thiên cầm tấm vải trắng thứ ba, tay lão run bần bật.
Tấm vải vén lên một góc lộ ra chân, Vũ Văn Phụng Thiên biết rõ giày trên chân thuộc về ai.
Vèo!
Vải trắng rơi xuống đất.
Đó là xác chết còn thảm thiết hơn Lý Huyễn Thần, hoàn toàn biến hình.
Vũ Văn Phụng Thiên giật quá mạnh khiến cái đầu lăn từ xe ngựa rơi xuống đất, hai mắt nhìn trời, dường như chết không nhắm mắt.
Mọi người nhìn lại, là Vũ Văn Thánh Thành đây mà.
- Phụt!
Vũ Văn Phụng Thiên giật mình phun ngụm máu, thụt lùi ba bước ngã ngồi dưới đất.
Giây phút đó, toàn trường yên tĩnh.
Không chút tiếng động, mọi người nhìn đôi mắt chết vẫn mở trừng trừng của Vũ Văn Thánh Thành tràn ngập sợ hãi vô hạn.
Vũ Văn Phụng Thiên lật đật bò dậy gắn đầu lại:
- Thánh Thành, Thánh Thành . . .
Nhưng làm sao gắn liền được?
Chợt vang tiếng gầm trầm thấp nặng nề:
- Thánh Thành!!!
Mọi người nhìn một thiếu niên áo đen quỳ dưới đất, mắt đỏ ngầu, lệ rơi ướt mặt.
Thiếu niên áo đen như thú hoang, hai nắm tay siết chặt nổi gân xanh.
Người quen Vũ Văn Thần Đô đều rõ ràng gã là người đặc biệt.
Sinh ra trong gia tộc như vậy, làm con cháu trong gia tộc thì gã nên mặc kệ đệ đệ của mình, thậm chí cạnh tranh với nhau.
Chỉ có Vũ Văn Thần Đô xem trọng đệ đệ của mình như vậy, quý trọng tình huynh đệ hơn ai hết.
Bây giờ thiếu niên theo đuôi mình, dường như mãi mãi không lớn lên nay đã xa cách âm dương.
Vũ Văn Thần Đô lại rống to, giãy dụa đứng lên:
- Thánh Thành!!!
Khi Vũ Văn Thần Đô đứng lên, khóe mắt chảy giọt máu.
Gió to thổi tới, mái tóc đen bay lên, con mắt đỏ máu khóa chặt Lý Khinh Ngữ.
Gió to thổi quét, cuốn lên tất cả vải trắng.
Những chiếc xe ngựa phía sau chở xác thú bản mệnh, Côn Bằng mười sáu cánh vàng, Bát Tí Thao Thiết đều nằm trên đó, nhưng không hoàn chỉnh.
Tất cả chứng minh Lý Khinh Ngữ giết Lý Huyễn Thần, Vũ Văn Thánh Thành.
Mọi người nhìn Vũ Văn Phụng Thiên điên cuồng, Vũ Văn Thần Đô giận dữ, biết chuyện này lớn đến mức nào.
Hoặc nên nói quan hệ giằng co vi diệu giữa hai bên chờ cuộc chiến Hoàn cảnh đến, nhưng mọi việc xảy ra hiện giờ bùng cháy lửa giận và chém giết sống chết.
Mọi người bất giác nhìn về phía Vũ Văn Thái Cực.
Lúc này chỉ có y là vẫn lạnh lùng, đôi mắt đen trắng như vật chết nhìn chằm chằm xác thiếu niên không dời mắt.
Mọi người không thấy mấy vị tông lão đứng cạnh Vũ Văn Thái Cực đều lảo đảo dạt sang hai bên mấy bước.
Đứng cạnh Vũ Văn Thái Cực sẽ cảm nhận áp lực khiến người tim đập nhanh.