Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 410 - Chương 410 - Cuộc Chiến Cảnh Vực, Nguyệt Linh Lang (Tt)

Chương 410 - Cuộc chiến Cảnh Vực, Nguyệt Linh Lang (tt)
Chương 410 - Cuộc chiến Cảnh Vực, Nguyệt Linh Lang (tt)

Biến đổi của thế cuộc hôm nay khiến người không nói nên lời, Lý Thiên Mệnh cũng không ngờ khi bọn họ bảo vệ hắn thì quyết tuyệt như vậy.

Hiển nhiên hắn cho những người này tổng thấy hy vọng to lớn.

Không chỉ có một hy vọng, còn có Lý Khinh Ngữ.

Hiện tại hai mươi lăm tông lão đều biết Lý Khinh Ngữ cũng là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, họ còn lý do gì không bất chấp tất cả?

Nghịch thiên ngang ngửa tổ tiên đời đầu thế này đừng nói có hai, giữ được một người thì sau này đủ để Đông Hoàng Cảnh run rẩy.

Tất cả điều này như con dao thứ ba đâm vào người Vũ Văn Thái Cực.

Nhát dao thứ nhất là cái chết của Vũ Văn Thánh Thành, nhát dao thứ hai là Vũ Văn Thần Đô chết.

Càng không nói tới vừa lúc tranh phong Thái Nhất Tháp kết thúc, nhóm người Hoàng Phủ Phỉ Phỉ đi ra nhưng không tìm được Vũ Văn Trấn Tinh, Công Tôn Sí.

- Không cần tìm, ta giết rồi.

Lý Thiên Mệnh nói một câu nhẹ tênh lại gây bão trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.

Mọi người nghe xong muốn chết ngất.

Hy vọng cuối cùng thế hệ trẻ của Vũ Văn thế gia cũng tan biến.

Hơn nữa Vũ Văn Trấn Tinh chết sớm hơn, chết trước khi Lý Thiên Mệnh khiêu chiến đệ tử Thái Nhất.

Lúc này mọi người mới biết tại sao Lý Thiên Mệnh vừa đi ra đã khiêu chiến đệ tử Thái Nhất.

Nhiều người đều hiểu rằng thiên tài mà chết sớm thì chẳng đáng là gì, tất cả thiên tài rất khó ảnh hưởng đại cuộc của tông môn.

Nhưng hôm nay một mình Lý Thiên Mệnh lật tung cách cục của Đông Hoàng tông, thiên phú của hắn đã chinh phục hai mươi lăm tông lão bán mạng cho mình.

Thân phận đệ tử Thái Nhất không đủ để giải thích, chỉ có một loại thân phận là vượt trên đệ tử Thái Nhất, đó là thiếu tông chủ, tông chủ tương lai.

Lý Thiên Mệnh xuất hiện khiến ngàn năm qua, thiếu tông chủ Đông Hoàng tông lần đầu tiên xứng với thân phận, không còn là trò cười bị người cười nhạo.

Tất cả điều này dẫn đến Vũ Văn Thái Cực không có cách giết Lý Thiên Mệnh được.

Tám người làm sao đối kháng lại hai mươi lăm tông lão, đối kháng lại tất cả cường giả Đông Hoàng tông ngay tại đây?

Trong mười vạn người này có ít nhất bảy, tám vạn người là trưởng bối, Đông Hoàng Vệ, phong chủ, trưởng lão, hoàng sư, điện khanh, tất cả lực lượng cộng lại đủ nuốt chửng tám người.

Đây là lòng người hướng về.

Vũ Văn Khai Thái nghe nói nhi tử đã chết thì sụp đổ quỳ xuống.

Một Vũ Văn Thánh Thành đánh chìm nguyên gia tộc.

Tô Vân Chỉ làm trưởng bối, chỉ có thể thở dài nhắc nhở một câu:

- Thái Cực, tạm chấp nhận số phận đi, chờ có cơ hội khác, lần này thua thảm.

Tâm huyết mười mấy năm nháy mắt nước chảy về sông, không ai biết trong lòng Vũ Văn Thái Cực trải qua cảm giác thế nào.

- Ít ra ngươi còn thực lực, vẫn là người mạnh nhất Đông Hoàng tông. Lý Thiên Mệnh muốn trưởng thành còn cần ít nhất mười năm, chúng ta đều sẽ hết sức ủng hộ ngươi. Nói thật thì đám người này đều là cỏ đầu tường, đừng thấy bây giờ họ kiên quyết, chờ chúng ta tìm được cơ hội làm thịt Lý Thiên Mệnh thì Đông Hoàng tông sẽ thuộc về ngươi ngay. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt? Lần này ráng nhịn đi.

Mấy người đều xúm lại khuyến cáo Vũ Văn Thái Cực.

Hôm nay không cách nào giết chết.

Mắt Vũ Văn Khai Thái đỏ hoe nói:

- Ta không tin hai mươi lăm người đi theo Lý Thiên Mệnh mười năm mà không lộ ra chút sơ hở gì.

Tô Cửu Đạo ôm hận nói:

- Chờ có cơ hội, chém Hoàng Phủ Phong Vân và Thanh Long Diệp gia trước, người khác thấy không còn hy vọng sẽ quỳ xuống van xin.

Vũ Văn Thái Cực không nói chuyện, nhưng y gọi về thú bản mệnh, cất trường đao. Nhìn ánh mắt của y thì biết tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cái chết của Vũ Văn Thần Đô không ảnh hưởng sức chiến đấu của nhóm người này.

Ngày nào bọn họ còn ở Đông Hoàng tông thì ngày đó tông môn không yên ổn, Lý Thiên Mệnh vẫn sống trong nguy hiểm sống chết không giới hạn.

Bọn họ đã là u ác tính của Đông Hoàng tông, nhưng tạm thời không thể nhổ bỏ.

Trừ phi Lý Thiên Mệnh lớn lên.

Nhưng trên đường trưởng thành của hắn, sơ sẩy một cái là u ác tính sẽ lấy mạng của hắn ngay. Lý Thiên Mệnh chết rồi thì u ác tính sẽ lại nắm giữ Đông Hoàng tông, đây chỉ là vấn đề về thời gian.

Còn chưa biết thắng thua thế nào.

Nhưng ít ra hôm nay an toàn, Lý Thiên Mệnh thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Phủ Phong Vân đi tới trước mắt hắn, mắt đong đầy lệ nhìn hắn:

- Thiếu tông chủ, lão hủ xin chào!

Tông lão thứ nhất mà vái chào Lý Thiên Mệnh, tông lão khác đi theo sau cũng bắt chước làm theo.

Điều này nói lên cái gì?

Rằng thân phận thiếu tông chủ cao hơn tông lão.

Bọn họ muốn ủng hộ thì phải làm cho tới, như vậy mới ổn cố địa vị của Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh vội nói:

- Đừng, các vị tiền bối đừng làm vậy, hôm nay Thiên Mệnh cảm ơn các vị, nên là Thiên Mệnh hành lễ mới đúng.

Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua, nhóm người Vũ Văn Thái Cực đã quay người bước đi.

Ánh mắt cuối cùng của Vũ Văn Thái Cực tràn đầy nguy hiểm đốt người Lý Thiên Mệnh.

Con đường tiếp theo không dễ đi.

Hoàng Phủ Phong Vân hỏi:

- Vũ Văn Thần Đô đã chết, nửa tháng sau thiếu tông chủ có muốn thay thế Vũ Văn Thần Đô tham gia cuộc chiến Cảnh Vực cướp lại Đông Hoàng Kiếm cho Đông Hoàng tông chúng ta không?

Đông Hoàng Kiếm!

Đã gặp Thái Nhất Tháp rồi thì sao Lý Thiên Mệnh không khao khát có Đông Hoàng Kiếm chứ?

Hơn nữa Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp là vật thần mà tổ tiên đời đầu lấy được, nhưng bị Thánh Thiên Phủ nắm giữ, thật là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.

Cuộc chiến Cảnh Vực diễn ra sau tranh phong Thái Nhất Tháp, gần như gắn liền không chừa thời gian nghỉ.

Nửa tháng sau tham gia chiến đấu, phỏng chừng rất nhanh sẽ xuất phát đi Thánh Thiên Phủ.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Đương nhiên.

Thượng Quan Tĩnh Thù mỉm cười nói:

- Lấy được Đông Hoàng Kiếm thì địa vị của thiếu tông chủ trong tông môn sẽ càng vững vàng hơn.

Hoàng Phủ Phong Vân nói:

- Thiếu Khanh, mấy ngày này hãy kể tỉ mỉ nội dung và đối thủ trong cuộc chiến Cảnh Vực cho thiếu tông chủ nghe, đặc biệt là bảy Thánh Thiên Tử của Thánh Thiên Phủ, phải cung cấp tư liệu đầy đủ nhất.

Diệp Thiếu Khanh cười với Lý Thiên Mệnh:

- Yên tâm, không thành vấn đề.

- Bảy Thánh Thiên Tử?

Lý Thiên Mệnh nhớ đến ai đó, hắn hỏi:

- Trong bảy Thánh Thiên Tử này có Lang Thiên Tử không?

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Ngươi biết nàng? Nguyệt Linh Lang e rằng là đối thủ mạnh nhất trong cuộc chiến Cảnh Vực.

Đối thủ mạnh nhất?

Lý Thiên Mệnh nhớ từng lời nàng đã nói hôm đó, nàng cướp mất năm loại năng lực phong ấn của Khương Phi Linh.

- Nguyệt Linh Lang, từ ngày từ biệt ở Diễm Đô, ba tháng sau gặp lại, ta sẽ khiến ngươi nhìn ta với con mắt khác.

Từ tiểu tốt vô danh mà nàng lười xem đến bây giờ thành thiếu tông chủ được mấy chục vạn người Đông Hoàng tông ủng hộ.

Nhiều người nghe nói Lý Thiên Mệnh sắp tham gia cuộc chiến Cảnh Vực thì đều siêu hưng phấn.

Vũ Văn Thái Cực bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Lý Thiên Mệnh, ánh mắt quỷ dị nói:

- Trả Nhiên Hồn Thư cho ta.

Nhiên Hồn Thư?

Chắc là át chủ bài Vũ Văn Thần Đô dùng để tham gia cuộc chiến Cảnh Vực. Phỏng chừng có Nhiên Hồn Thư sẽ cho gã mạnh hơn khi chiến đấu trong cuộc chiến Cảnh Vực, là mấu chốt khiến gã có cơ hội cướp lấy Đông Hoàng Kiếm.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Trả lại cho hắn đi.

Đó là đồ của Vũ Văn Thái Cực.

- Được rồi.

Lý Thiên Mệnh không tham lam, lúc nãy hắn tiện tay lấy, giờ ném trả cho Vũ Văn Thái Cực.

- Trước tiên chúc ngươi cướp được Đông Hoàng Kiếm.

Vũ Văn Thái Cực nói xong câu này thì xoay người, đoàn người thật sự rời đi.

Bình Luận (0)
Comment