Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 412 - Chương 412 - Thiên Văn Thư, Thần Văn Sư (Tt)

Chương 412 - Thiên văn thư, thần văn sư (tt)
Chương 412 - Thiên văn thư, thần văn sư (tt)

- Thần Văn Sư?

Lý Thiên Mệnh mở ra một thế giới tu hành khác.

Trừ thế giới võ đấu ra có một thế giới thuộc về thiên văn, Thiên Ý. Thế giới kia sẽ rất kỳ diệu.

Diệp Thiếu Khanh cảm khái:

- Thật ra hình thành mỗi loại kết giới thiên văn và thiên văn thư đều là tiền bối trải qua vô vàn khó khăn thí nghiệm, trui rèn ra, hơi giống với cách điều chế dược vật.

Tạm thời Lý Thiên Mệnh chưa cần tiếp xúc đến thế giới này, nhưng hắn lật xem Nhiên Hồn Thư, mặt trên có nhiều tờ đều là thiên văn rậm rạp, còn hội tụ lực lượng Thú Nguyên trong đó, rất huyền diệu.

Sau khi hiểu biết tất cả điều này, Lý Thiên Mệnh càng vui mừng vì đã một kiếm chém chết Vũ Văn Thần Đô, không cho gã cơ hội sử dụng Nhiên Hồn Thư.

Đây là vật thần có thể cho Vũ Văn Thần Đô tăng cao sức chiến đấu trong cuộc chiến Cảnh Vực!

Diệp Thanh ở bên cạnh nói chen vào:

- Giá của quyển Nhiên Hồn Thư này còn hơn Thần Nguyên cấp thiên mà ngươi lấy được trong tầng thứ hai Thái Nhất Tháp, Đông Hoàng Cảnh không có Thần Văn Sư tạo ra loại Nhiên Hồn Thư này được.

Đám người Hoàng Phủ Phong Vân đã bàn bạc xong người trực ban, tình hình này rầm rộ hơi hù người.

Hai mươi lăm người chia ra hai nhóm, mỗi nhóm trực một tháng, tương đương với trong ít nhất hai mươi năm sẽ có một nửa thời gian là bọn họ canh giữ Lý Thiên Mệnh.

Rất khoa trương.

Nhưng Lý Thiên Mệnh sẽ không qua loa với mạng sống của mình, hắn biết nhóm người Vũ Văn Thái Cực cực kỳ muốn giết mình.

Tông lão như thế này đến càng đông càng tốt.

Hoàng Phủ Phong Vân cười hỏi:

- Thiếu tông chủ, ngươi và Lý Khinh Ngữ sau này sẽ tu hành trong Thánh sơn à?

Lý Thiên Mệnh hỏi lại:

- Các vị tông lão có thể cho đổi địa điểm không?

Hoàng Phủ Phong Vân khó hiểu hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu? Thánh sơn có nhiều nơi giúp ích cho việc tu hành.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta muốn ở Tùy Duyên phong, đất tổ Lý thị ngay kế bên, không hiểu sao khi ta tu hành trước lăng mộ tổ tiên thì cảm giác đặc biệt suôn sẻ, cũng đủ an toàn.

- Đúng rồi, đất tổ Lý thị có kết giới Huyết Kiếp, một vạn Vũ Văn Thái Cực cũng không xông vào được.

Bọn họ lại chụm đầu thảo luận.

Hoàng Phủ Phong Vân cười nói:

- Được, ngươi muốn ở đất tổ thì cứ vào đó, Lý Khinh Ngữ thì ở Tùy Duyên phong, dù sao tiếp theo chúng ta cũng rảnh rỗi. Các ngươi có thắc mắc gì về tu hành hoặc cần bất cứ Thần Nguyên, chiến hồn Thánh Thú, thú binh, linh khoáng, Linh Túy nào chúng ta đều có thể tùy thời lấy ra.

Quá sướng, tùy tiện lấy đồ trong tông môn, thế này mới là thiếu tông chủ chứ!

Bọn họ ước gì hai mươi lăm người đều là sư tôn của Lý Thiên Mệnh. Họ đều là tông lão, cường giả cảnh giới Thánh.

Kết quả là Lý Thiên Mệnh cùng đám tông lão trở lại Tùy Duyên phong. Các tông lão định ngụ lại xung quanh Tùy Duyên phong.

Lý Thiên Mệnh cảm giác như đang nằm mơ.

Lý Khinh Ngữ kêu hắn lại:

- Ca.

Lý Thiên Mệnh nhìn qua, thấy Lý Khinh Ngữ và Lý Du đứng cùng nhau, xem ra bà không tìm được nàng nhưng biết tự trở về.

Mắt Lý Du đỏ hoe, kích động đến nghẹn ngào, chỉ biết giơ ngón tay cái:

- Tôn nhi Thiên Mệnh của ta, lợi hại!

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Là bà nội biết cách dạy.

Lý Khinh Ngữ đứng bên cạnh khóe mắt ửng đỏ.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đừng khóc, xấu lắm.

Lý Khinh Ngữ nín khóc mỉm cười:

- Biết rồi, bây giờ đang lúc vui vẻ.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Về thôi, sau này chúng ta cũng hưởng thụ cảm giác làm con cháu quyền quý.

- Ừm!

Với Lý Khinh Ngữ thì về sau là cơ hội tốt nhất phát huy Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp của nàng.

Hai mươi lăm tông lão chỉ dạy, tùy tiện lấy tài nguyên tông môn, cộng thêm thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thì sợ gì không vươn lên được?

Thái Bạch Côn Bằng là thú bản mệnh bát giai, nhưng phỏng chừng nó sẽ nhanh chóng thành Thánh Thú đỉnh cấp.

Giết một Vũ Văn Thần Đô cho địa vị của hai huynh muội biến đổi nghiêng trời lệch đất vượt sức tưởng tượng trong Đông Hoàng tông, thật sự không ngờ tới.

- Ca, đã không chỉ một lần. Ca lại lần nữa cho ta mạng sống, ta ăn nói vụng về, không biết nên cảm ơn thế nào, ta . . .

Suốt đời Lý Khinh Ngữ không thể quên Lý Thiên Mệnh sống sót như thế nào trong chiến trường Đông Hoàng thứ nhất, nàng chưa từng rung động như vậy.

Lý Khinh Ngữ muốn nói nhiều lời cảm ơn, nhưng nhìn Lý Thiên Mệnh cười tươi như ông mặt trời, vô tư như không có chuyện gì xảy ra thì nàng không nói nên lời.

Lý Thiên Mệnh vỗ đầu nàng:

- Vậy thì đừng nói, để ca nhìn xem tiềm lực của muội. Nhớ phải đuổi kịp ca!

Một tiếng bốp giòn vang, Lý Khinh Ngữ la đau.

- Biết rồi!

Nhìn Lý Khinh Ngữ như con nít theo sau mình, bị đánh mà vẫn tôn sùng nhìn mình, Lý Thiên Mệnh chỉ biết nói: Có muội muội thật tốt.

Khi không có ai, Lý Khinh Ngữ hỏi nhỏ:

- Ca, Linh Nhi đâu?

Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Thiên Linh Chi Luyến, mắt tràn đầy lưu luyến.

Bên kia, Diệp Thiếu Khanh kêu hắn về Tùy Duyên phong.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chờ về rồi sẽ nói với muội.

Lý Khinh Ngữ căng thẳng hỏi:

- Không sao chứ?

- Không nghiêm trọng, yên tâm, tương đương với ngủ một đoạn thời gian.

- À ừ.

Lý Khinh Ngữ hơi yên lòng, nhưng vẫn căng thẳng.

Tùy Duyên phong.

Một chòi nghỉ mát xây giữa sườn núi không tên, có hai nam nhân đang ngồi.

Một người ngồi ngả nghiêng, toàn thân dơ bẩn nằm trên ghế dài, vừa uống rượu vừa ăn đậu phộng.

Một người khác mặc áo xanh, đứng thẳng tắp nhìn phương hướng đất tổ Lý thị.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Nói thật, hôm nay lúc Vũ Văn Thần Đô xách khuê nữ của ngươi lên, có phải ngươi suýt nhổ Độc Long Thứ không?

Lý Vô Địch uống rượu ừng ực, ợ no:

- Đương nhiên rồi, ai kêu ta thương con bé nhiều như thế, con bé là bảo bối của ta.

Diệp Thiếu Khanh khinh thường nói:

- Vậy à? Sao ta mãi không nhìn ra?

Lý Vô Địch nói móc:

- Ngươi không có khuê nữ nên tự nhiên không hiểu, tình thương của phụ thân thật sự là ẩn trong vô hình, vô cùng sâu nặng, người bình thường không nhìn ra.

Diệp Thiếu Khanh trợn trắng mắt:

- Khá lắm, da mặt lại dày, ta xin nhận thua.

Lý Vô Địch cười toe toét, vẻ mặt sảng khoái:

- Ha ha ha!

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Nhìn bộ dạng lên mặt của ngươi kìa, đúng là lời to, nhặt một nhi tử hai lần đảo ngược bàn thua trông thấy cho Lý gia nhà ngươi. Đặc biệt lần này đánh nát tâm tính của Vũ Văn Thái Cực. Nếu không nhờ hắn, ngươi nhổ Độc Long Thứ quá sớm sẽ thu hoạch không được một phần năm, cơ hồ thất bại trong gang tấc.

Lý Vô Địch nói:

- Đã nói trời không bỏ ta, tặng nhi tử bảo bối này. Diệp Thiếu Khanh nhà ngươi không có vận may đó, tội nghiệp.

Diệp Thiếu Khanh cười nói:

- Lại vênh váo? Đó cũng là đệ tử của ta, hai chúng ta thân thiết hơn với ngươi.

Lý Vô Địch nốc một ly:

- Ha ha, không biết tự lượng sức mình.

Nói thật thì lâu rồi không sảng khoái như vậy, sung sướng như thế.

Lý Vô Địch cảm khái:

- Hài tử này đúng là kỳ tích.

- Đúng thế, hôm nay ngươi cũng thấy rồi, trực tiếp kéo đám già Hoàng Phủ Phong Vân xuống ngựa, cam lòng hết dạ bảo vệ hắn.

Diệp Thiếu Khanh khó mà tưởng tượng cảnh tượng này.

Mười mấy tông lão trú đóng ở Tùy Duyên phong bảo vệ Lý Thiên Mệnh tu luyện, đồn ra ngoài có ai dám tin không?

Lý Vô Địch hét to:

- Ta mặc kệ! Đây là nhi tử của Lý Vô Địch này, chờ ngày ta phá kiếp sẽ cho hắn làm thái tử gia Đông Hoàng Cảnh, à không, hành trình của phụ tử chúng ta là Cổ thần quốc!

Diệp Thiếu Khanh trợn trắng mắt:

- Được rồi, đừng khoác lác nữa, giữ được mạng chó của ngươi rồi nói tiếp đi, đồ bỏ.

- Hay cho Diệp Thiếu Khanh, ngươi dám trào phúng ta, chờ ngày ta vùng lên . . .

Diệp Thiếu Khanh trừng mắt hỏi:

- Thì sao?

Lý Vô Địch cười mờ ám:

- Tặng mười mỹ nhân cho ngươi hưởng thụ chăn lớn cùng ngủ, hầu hạ ngươi.

Diệp Thiếu Khanh cười khẩy nói:

- Độc Long Thứ ăn mòn não của ngươi rồi phải không?

Có loại huynh đệ lén đâm dao vào mình, khiến mình sống không bằng chết.

Có loại huynh đệ nhiều năm lặng lẽ ủng hộ, chặt đứt một ngón tay vẫn không để bụng.

Cho nên huynh đệ trước giờ không phải nghĩa xấu, càng không có gì phải sợ, nó chỉ là vấn đề tùy người.

Vấn đề của Vũ Văn Thái Cực.

Bình Luận (0)
Comment