Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 413 - Chương 413 - Chỉ Có Ta Giải Được Độc Của Ngươi

Chương 413 - Chỉ có ta giải được độc của ngươi
Chương 413 - Chỉ có ta giải được độc của ngươi

Lý Vô Địch nói:

- Nhi tử của ta đi Thánh Thiên Phủ, ngươi phải đi theo.

- Còn cần chờ ngươi nói?

Lý Vô Địch bảo:

- Từ hôm nay trở đi hãy bảo vệ hắn như hình với bóng, Khinh Ngữ không đi cuộc chiến Cảnh Vực, ta sẽ trông chừng.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Không thành vấn đề, nếu nhi tử của ngươi chết nghĩa là ta cũng chết.

Lý Vô Địch cực kỳ nghiêm túc nói:

- Nhất định phải bảo vệ bọn họ thật tốt. Đám người Hoàng Phủ Phong Vân đều là cỏ đầu tường, không biết sẽ ngã về phía nào. Hôm nay bọn họ gióng trống khua chiêng bảo vệ thiếu tông chủ, lỡ nhi tử của ta chết là họ sẽ chạy nhanh nhất không còn một bóng người. Ta chỉ tin tưởng ngươi.

Diệp Thiếu Khanh khinh thường nói:

- Biết rồi, dài dòng quá. Hôm nay ngươi làm sao vậy? Lảm nhảm như gà mẹ.

Lý Vô Địch cúi đầu, ánh mắt buồn bã nói:

- Lớn tuổi, sợ lại mất đi người thân.

- Sẽ không.

Diệp Thiếu Khanh vỗ vai y, nói:

- Hãy đi xong bước cuối cùng này, chờ ngày ngươi phá kiếp cũng là ngày Đông Hoàng tông quyết chiến. Khi đó ta đưa ngươi bước lên Thánh sơn, lại đặt ngai vua của thánh tộc Lý thị lên Côn Bằng thánh điện!

Mắt Lý Vô Địch bắn ra tia sáng đỏ:

- Ngày đó, ta muốn giống như nhi tử Thiên Mệnh của ta, đạp trên xác Vũ Văn gia bọn họ, ngồi trên ngai vua của tộc ta!!!

Trong sảnh điện mờ tối, khắp nơi tràn ngập hơi thở quỷ dị mà âm u lạnh lẽo.

Đặc biệt trong không khí buồn thương như hôm nay, sảnh điện đặc biệt nặng nề.

Bất cứ ai đi vào sảnh điện này đều sẽ run cầm cập.

Hai bên sảnh điện có hai con thú khổng lồ nằm sấp.

Con cự thú bên trái màu trắng, tựa như ngọn núi nhỏ. Cự thú bên phải có màu đen, miệng rộng mồm máu, đôi mắt đỏ ngầu như mãnh thú.

Một nam nhân ngồi trên chỗ cao nhất trong sảnh điện, tia sáng lờ mờ chỉ thấy một con mắt của y màu trắng, con mắt bên kia thì hòa vào bóng tối.

Y ngồi thẳng tắp, hai luồng khí trắng đen như rắn dài uốn lượn bên cạnh, ngẫu nhiên bơi trong đại điện càng làm chỗ này toát lên vẻ quỷ dị.

Y là Vũ Văn Thái Cực!

Trước mắt Vũ Văn Thái Cực, vị trí tối nhất đại điện hoàn toàn giơ tay không thấy năm ngón, nhưng dường như có người quỳ ở chỗ đó.

Giọng của Vũ Văn Thái Cực âm trầm lạnh lẽo như vọng từ hầm băng, khiến người rợn tóc gáy:

- Xem sắp xếp thì ngươi sẽ đi cuộc chiến Cảnh Vực, bảo vệ Lý Thiên Mệnh đúng không?

Bóng đen gật đầu, run giọng đáp:

- Đúng vậy!

Vũ Văn Thái Cực hỏi:

- Thật ra hôm nay ta vốn không muốn giết hắn, ngươi biết tại sao không?

- Không biết.

- Vì tiếp theo ta có thể tùy thời giết hắn, ngươi biết lý do không?

Bóng đen ấp úng trả lời:

- Vì có ta, có lẽ còn có người khác đều có thể dễ dàng đến gần hắn.

Vũ Văn Thái Cực cười âm trầm:

- Đúng rồi, có các ngươi bán mạng cho ta, ta vẫn bày mưu lập kế. Bây giờ ngươi đã biết tại sao ta không báo thù cho Thần Đô ngay tại chỗ rồi chứ?

Bóng đen cắn răng nói:

- Ta biết, ngươi muốn Lý Thiên Mệnh cướp Đông Hoàng Kiếm thay mình, sau đó ta sẽ cướp lại nó cho ngươi, vì ta ở gần bên hắn.

Giọng của Vũ Văn Thái Cực lạnh lùng vô tình:

- Đoán đúng rồi, đây là mục đích hôm nay ta kêu ngươi đến.

Bóng đen nói:

- Ta biết làm như thế nào, ngươi yên tâm, ta tạm thời sẽ không lộ mặt. Nhưng khả năng hắn cướp được Đông Hoàng Kiếm không lớn, dù sao ngươi đã lấy lại Nhiên Hồn Thư.

Vũ Văn Thái Cực nói:

- Thứ quý trọng như Nhiên Hồn Thư nếu ta quên lấy lại thì Lý Thiên Mệnh dễ tranh cướp Đông Hoàng Kiếm hơn, nhưng điều này sẽ làm Diệp Thiếu Khanh nghi ngờ ta có nắm chắc cướp đi Đông Hoàng Kiếm, ta sợ hắn nghi ngờ ngươi nên không mạo hiểm.

Bóng đen chỉ biết cảm khái người này khôn khéo tỉ mỉ hơn người thường.

Nếu không lấy đi Nhiên Hồn Thư, tuyệt đối không phải lỡ quên mà là Vũ Văn Thái Cực cố ý để lại cho Lý Thiên Mệnh. Nếu là cố ý đã nói lên y tin chắc sẽ cướp được Đông Hoàng Kiếm, bọn họ sẽ suy nghĩ sâu xa y còn có thủ đoạn gì.

Mắt Vũ Văn Thái Cực nóng cháy nói:

- Ta đã thấy sự tiến bộ của Lý Thiên Mệnh, làm ta trả giá cực đắt. Nên ta chọn đặt cược vào hắn, dù không có Nhiên Hồn Thư thì hắn vẫn sẽ lấy được Đông Hoàng Kiếm!

Khó thể tưởng tượng Vũ Văn Thái Cực thành người tin vào Lý Thiên Mệnh nhất.

Vũ Văn Thái Cực hung hăng nhìn bóng đen:

- Khi hắn lấy được kiếm thì tất cả nhờ vào ngươi.

- Hiểu rồi.

Vũ Văn Thái Cực nhìn chằm chằm bóng đen, hỏi:

- Ngươi có biết nếu mình làm gì sai lầm sẽ có kết cuộc thế nào chứ?

Bóng đen run rẩy, đau khổ cúi đầu:

- Biết.

- Chỉ có ta giải được độc của ngươi. Đau đớn bị kịch độc đốt tim, muốn chết cũng không chết được, không cần ta miêu tả thì ngươi càng rõ ràng mùi vị đó hơn ta. Nhưng ngày ngươi giao Đông Hoàng Kiếm vào tay ta, ta sẽ hoàn toàn giải trừ độc cho ngươi. Vũ Văn Thái Cực này nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được!

Bóng đen nghe vậy kích động rơi lệ, quỳ dưới đất run run gật đầu.

Không ai hiểu rõ hơn bóng đen bị kịch độc đốt tim thì đau đớn nhiều cỡ nào, nếu không vì quá đau đớn thì y đã không quỳ ở đây, đánh mất tôn nghiêm.

Trở về Tùy Duyên phong, Lý Thiên Mệnh nói cho Khinh Ngữ biết chuyện Khương Phi Linh, nàng vừa cảm động vừa thương tiếc, nói chờ Linh Nhi tỉnh lại sẽ cảm tạ đàng hoàng.

Sau khi tạm biệt, Lý Thiên Mệnh lo tập trung chuẩn bị cho cuộc chiến Cảnh Vực.

Cuộc chiến Cảnh Vực sẽ tổ chức sau nửa tháng, nên hắn đại khái ở Đông Hoàng tông hơn mười ngày rồi sẽ xuất phát. Khi đó sẽ có mười lăm tông lão đi cùng, còn lại mười lăm tông lão thì ở lại Đông Hoàng tông giải quyết việc lớn trong tông, thuận tiện bảo vệ Lý Khinh Ngữ.

Tạm thời chỉ có hai mươi lăm tông lão và Diệp Vũ Hề biết Lý Khinh Ngữ có Ngũ Nguyệt Trên Không Mệnh Kiếp, nếu ai khác biết tức là trong tông lão có gián điệp.

Trước khi xuất phát Lý Thiên Mệnh sẽ tăng tốc tu hành.

Khổ cho Meow Meow, mới đánh xong một trận, vừa lành vết thương đã bị bắt tu hành chuẩn bị cho cuộc chiến Cảnh Vực.

- Lão đại, rời đi Đông Hoàng tông, chúng ta trở về Chu Tước quốc tu luyện đi, không cần đánh nhau suốt, có thời gian rảnh hun đúc tình cảm.

Huỳnh Hỏa nóng nảy nói:

- Nói cái gì đó? Đã quên chúng ta chỉ có thể sống vài năm sao? Không tu hành không đánh nhau thì sẽ chết!

Meow Meow bi kịch lăn lộn, càu nhàu:

- Trời ạ, ta cảm giác ông trời ghét mình, hic!

Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp là kẻ thù truyền kiếp của giấc ngủ của nó.

- Đừng được lợi còn kén chọn, đồ tốt tới rồi.

Trong đất tổ Lý thị, tâm tình của Lý Thiên Mệnh vui sướng.

Trước mắt hắn sắp đầy bảo bối hoặc là Thần Nguyên cấp thiên, hoặc là chiến hồn Thánh Thú.

Thấy nhiều bảo bối, Huỳnh Hỏa ngơ ngác nói:

- Đệt, xa xỉ vậy sao?

Nhiều như đồ miễn phí.

Bé gà nhảy loi choi, reo vui:

- Đám ông bà già này điên rồi, có bảo bối đều tặng cho ngươi hết?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đừng lảm nhảm nữa, mau tiến hóa cho ta!

Nói thật là khi cầm nhiều thứ như vậy thì tay Lý Thiên Mệnh run run.

Hắn phải cảm khái một câu, thiếu tông chủ có hai mươi lăm tông lão che chở, làm tia sáng hy vọng tương lai của thiếu tông chủ thật là sung sướng.

Tham gia tranh phong Thái Nhất Tháp làm gì, những bảo bối này trực tiếp dâng tận họng.

Đệ tử Thái Nhất cũng không được đãi ngộ như vậy.

Đây là đãi ngộ của tông chủ tương lai, nguyên tông môn đều là của mình.

Dù sao Đông Hoàng tông ban đầu là tông môn cha truyền con nối của thánh tộc Lý thị, thiếu tông chủ tương đương với thái tử gia hoàng triều.

Lấy chút bảo bối trong quốc khố, đều là hàng các đại thần tự mình đưa tới thì không tính là quá đáng đúng không nào?

Bình Luận (0)
Comment