Lý Thiên Mệnh dặn dò:
- Meow Meow, đây là Độc Ma Huyết Trảo của ngươi, phải nhớ kỹ là tiến hóa xong tuyệt đối đừng cào ta, thứ này có độc ma huyết, làm ơn đừng cào chết ta.
Huỳnh Hỏa trợn trắng mắt:
- Thì ngươi đừng búng trứng của nó là xong.
- Ngươi biết cái quái gì, đã nuôi mèo bao giờ chưa? Trời nổi sấm là con mèo này sẽ để lại năm vết cào trên người của ta.
Lý Thiên Mệnh nhớ đến là lại muốn điên, vừa muốn cho Meow Meow biến mạnh vừa phải phòng ngừa nó cào mình, nhức đầu.
Meow Meow cảnh giác vòng quanh Độc Ma Huyết Trảo mấy vòng, kiêu kỳ nói:
- Không ăn, xấu.
Lý Thiên Mệnh lười nói nhiều với nó, nhặt Độc Ma Huyết Trảo lên nhét vào miệng mèo:
- Ăn cho lão tử! Lăn qua một bên tiến hóa đi!
Meow Meow bướng bỉnh nói:
- Meo, ta không phục, ngươi đang ngược đãi nhi đồng.
Lý Thiên Mệnh nhe răng cười:
- Có tin là ta búng cho ngươi bay lên không?
Mèo con giật nảy mình, ngậm Độc Ma Huyết Trảo chạy mất hút.
- Huỳnh Hỏa, đến lượt ngươi. Thần Nguyên cấp thiên hạ phẩm Kim Diễm Kiếm Linh, đây là Thần Nguyên thích hợp nhất mà ta đặc biệt lựa chọn, đủ cho đốm sao của ngươi tăng vọt đến bốn mươi chín.
Lý Thiên Mệnh mở Thần Nguyên cầu ra, bên trong đặt một cây kiếm lông chim màu vàng, lưỡi dao sắc bén mà bá đạo, kiếm khí hùng dũng bám trên kiếm, tổng không giống Thần Nguyên mà càng như thanh thần binh, cầm trong tay có thể chiến đấu ngay.
Thần Nguyên tự mang kiếm khí đúng là hiếm thấy.
Huỳnh Hỏa kinh ngạc nói:
- Ngươi lấy được bảo bối trong tầng thứ nhất là Thần Nguyên cấp địa thượng phẩm mà? Sao đổi thành Thần Nguyên cấp thiên?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Khờ, không nhìn xem thân phận của ca hiện giờ là gì? Thú bản mệnh của ca chưa đến Thánh Thú tứ giai sẽ rất mất mặt.
Huỳnh Hỏa câm nín:
- . . .
Bé gà chỉ biết nói rằng: Hơi bị sướng.
Cứ tiến hóa kiểu như vậy thì nó sẽ có nhiều hơn Meow Meow hai đốm sao.
Kim Diễm Kiếm Linh này là Thần Nguyên cấp thiên hạ phẩm tốt nhất trong Đông Hoàng tông hiện nay, Thánh Thú tứ giai bốn mươi chín sao, chỉ kém một đốm sao là thành Thánh Thú ngũ giai.
Lý Thiên Mệnh rất mong chờ Huỳnh Hỏa dùng Kim Diễm Kiếm Linh tiến hóa. Meow Meow đã dùng Độc Ma Huyết Trảo tiến hóa. Sau khi thành công, chúng ta sẽ mở ra bao nhiêu gông xiềng huyết mạch? Sẽ mạnh đến mức nào?
Những thứ này sẽ tạo phúc cho chính hắn.
Ít nhất Luyện Ngục Chi Nguyên, Hỗn Độn Lôi Nguyên sẽ điên cuồng khuếch trương. Lý Thiên Mệnh luôn chịu thiệt về Thú Nguyên, tiếp theo có thể bù đắp chênh lệch này hết mức có thể.
Trừ hai Thần Nguyên cấp thiên này ra, trong tay Lý Thiên Mệnh còn có bốn chiến hồn Thánh Thú.
Đúng vậy, bốn cái.
Đây là đám tông lão liên hợp quyết định, chọn từ trong tồn kho chiến hồn Thánh Thú của Đông Hoàng tông đưa cho Lý Thiên Mệnh.
Chiến hồn Thánh Thú là một loại thú hồn, có xác suất luyện hóa thất bại. Đặc biệt là với Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, chúng nó cần thú hồn kích thích gông xiềng huyết mạch của mình, hình thành thần thông hoàn toàn mới.
Nên Lý Thiên Mệnh trực tiếp xin bốn cái.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow, mỗi con được một cái, vậy thì ít nhất bảo đảm trong cuộc chiến Cảnh Vực chúng nó sẽ tăng thêm một loại thần thông.
Nhìn bốn loại chiến hồn Thánh Thú trong tay, Lý Thiên Mệnh muốn cảm khái một câu.
Làm thiếu tông chủ thật sự đúng là sướng.
- Nhìn như phong quang nhưng con đường trưởng thành ngày càng nguy hiểm bốn bề. Những tông lão này hôm nay có thể kiên định đứng bên ta, ngày mai nếu ta biểu hiện không tốt thì có lẽ họ sẽ bỏ đi ngay. Chỉ có nhóm người sư tôn mới thật sự bảo vệ ta, nên không thể vì những báu vật này mà đắc ý quên hình, quên hết tất cả. Đi từng bước vững vàng, phát huy thiên phú đến tột độ, dùng đầu óc xem xét thời thế mới là việc ta cần làm.
Trên người Lý Thiên Mệnh gánh vác sống chết và tương lai của bản thân, của Khương Phi Linh, Huỳnh Hỏa, Meow Meow. Làm ca ca trong nhóm, mỗi quyết định của hắn đều phải chịu trách nhiệm, dù không ai bắt buộc thì hắn vẫn phải chịu trách nhiệm, cẩn thận đi từng bước.
- Vũ Văn Thái Cực, ta không tin hắn không làm gì cả.
Về vấn đề này, Lý Thiên Mệnh suy nghĩ, nhóm người Diệp Thiếu Khanh cũng đang suy nghĩ.
- Chuẩn bị cho cuộc chiến Cảnh Vực.
Đây là cơ hội duy nhất lấy lại Đông Hoàng Kiếm từ Thánh Thiên Phủ, nếu bỏ lỡ sẽ phải chờ mười năm, nhưng mười năm sau Lý Thiên Mệnh không có tư cách tham gia chiến đấu.
Dù thế nào, Lý Thiên Mệnh sẽ không thay đổi quyết định cướp lại Đông Hoàng Kiếm.
Trong thời gian hai con thú tiến hóa, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể tu luyện chiến quyết.
- Sinh Tử Tiên Pháp đã đại thành, Nghịch Thần kiếm ý chỉ thiếu đường kiếm cuối cùng Vạn Kiếm Độc Tôn. Trong cuộc chiến Cảnh Vực, mình cần phải chuẩn bị thêm một thủ đoạn.
Lý Thiên Mệnh mới nghĩ đến đây thì Lý Vô Địch đi vào.
- Ha ha, nhi tử Thiên Mệnh của ta, uống rượu với phụ thân nào. Hôm nay không biết sao mà Tùy Duyên phong náo nhiệt, phụ thân của ngươi rất có mặt mũi, đòi nhiều rượu ngon trong tay đám già kia, he he!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không rảnh.
Lý Vô Địch bá khí nói:
- Ui, cố gắng dữ, có phong độ hồi xưa của lão tử. Khá lắm, đáng được khen, muốn gì cứ nói với lão tử, trừ rượu ra.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Người có cái gì?
- Thiên tài địa bảo, trời trăng sao đều có thể lấy cho ngươi, đi đòi Hoàng Phủ Phong Vân, báo tên của ta ra là được.
Lý Thiên Mệnh biết ngay Lý Vô Địch lại phét lác:
- Ha ha ha!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nghĩa phụ, lại dẫn ta gặp một vị tổ tiên đi, ta muốn học một môn quyền pháp, tăng thêm thủ đoạn khi tham gia cuộc chiến Cảnh Vực.
Nói thật thì lần này chiến đấu với Vũ Văn Thần Đô, hắn trực tiếp dùng cánh tay hắc ám đỡ Tử Linh Ma Đao của đối thủ, thậm chí làm mẻ đao, khiến hắn nhận biết rõ hơn cánh tay hắc ám cứng rắn đến mức nào.
Có lẽ uy lực khác của cánh tay hắc ám chưa được đào móc ra hết, ít nhất tất cả binh khí mà hắn từng gặp đều không thể tổn thương cánh tay này.
Gần đây luôn tu luyện kiếm pháp, Lý Thiên Mệnh muốn xem thử nếu tu luyện quyền pháp đỉnh cấp, thậm chí lẫn vào cú đấm Thiên Ý thì sẽ có uy lực gì.
- Quyền pháp hả? Nào, để dẫn ngươi đi gặp tổ tiên thứ mười, được người gọi là Tam Sinh Quyền Hoàng Lý Hiêu Trương.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Lý Hiêu Trương? Có chắc đây là tên người không?
- Tên cá tính một chút không được sao? Chứ không thì gọi là gì? Vương Thần? Lâm Phong? Diệp Trần?
Lý Thiên Mệnh châm biếm:
- Bỏ đi. Đứng trên Đông Hoàng thánh sơn ném một cục đá xuống có thể đập trúng mười Vương Thần, Lâm Phong và Diệp Trần.
- Ngây thơ, chắc chắn trên hai mươi người.
Sau đó Lý Thiên Mệnh đi theo Lý Vô Địch trèo đèo lội suối, rốt cuộc leo lên ngọn núi đỏ hùng vĩ.
Trên đỉnh núi đặt một tấm bia mộ màu đen điêu khắc mấy chữ to:
Mộ của Tam Sinh Quyền Hoàng.
Bia mộ này vừa lớn vừa uy mãnh, thô bạo hơn mộ của Ác Quỷ Vô Thường quỷ dị âm u rất nhiều.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua đã cảm giác da đầu tê dại, bia mộ này thiên nhiên có một luồng ý chí bá đạo, cực kỳ cương liệt, rất hợp với danh hiệu Tam Sinh Quyền Hoàng.
Quyền đạo là đạo gần thân, đạo cương mãnh, dùng nắm đấm đối kháng với binh khí, vốn là một cuộc mạo hiểm nên càng cần có đấu chí hung ác, tinh thần bỏ mạng nhiều hơn.