Tư Không Thiên Thần bước lên trước, ánh mắt chân thành đứng trước mặt Vi Sinh Nhược Tố:
- Nhược Tố, tặng món quà nhỏ cho nàng.
Lòng bàn tay của gã nâng một viên đá quý.
Trên đá quý có một sợi thánh thiên văn khiến nó trông rất đẹp, nếu chế tạo thành mặt dây chuyền sẽ rất đẹp. Hơn nữa có thánh thiên văn thì chắc là thánh linh khoáng, tự nhiên cực kỳ quý giá.
Vi Sinh Nhược Tố thẳng thừng từ chối:
- Không cần.
Tư Không Thiên Thần nghiêm túc nói:
- Được, lần sau ta chuẩn bị thứ khác, hy vọng nàng sẽ nhận.
Vi Sinh Nhược Tố nói:
- Không cần thiết, đừng tặng nữa.
Tư Không Thiên Thần gật đầu, nói:
- Được.
Gã rút về món quà, nói tiếng cáo từ rồi xoay người đi theo đội ngũ Vân Tiêu Kiếm phái rời khỏi sảnh tiệc.
Mới bước ra cửa, Tư Không Kiếm Sinh lườm gã:
- Gấp gáp cái gì, sớm muộn gì là của ngươi.
Tư Không Thiên Thần cúi đầu, mắt lấp lóe kiếm quang:
- Vâng thưa gia gia.
- Sư huynh . . .
Bên cạnh còn có một tiểu mỹ nhân, mặc áo nhạt màu, bộ dáng thanh tú động lòng người, nhưng không thể so sánh với Vi Sinh Nhược Tố.
Tên của nàng là Cảnh Tuyền, đệ tử Vân Tiêu thứ hai trong Vân Tiêu Kiếm phái.
. . .
Sau khi đoàn người Vân Tiêu Kiếm phái rời đi, bữa tiệc chỉ còn lại lúng túng.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Vi Sinh huynh, tạm tan tiệc đi, chút nữa ta sẽ tìm huynh sau.
- Hổ thẹn.
Vi Sinh Thiên Lan còn phải giải quyết việc nhà, nên dẫn đoàn người Nam Thiên tông đi trước.
Vi Sinh Thanh Loan từ biệt Lý Thiên Mệnh rồi mới đi theo tông môn.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Kết minh không thay đổi, ngày mai xuất phát đi Thông Thiên Lộ, bây giờ về chuẩn bị lần cuối.
Triệu Lăng Châu lạnh lùng cười:
- Thế này mà bảo là không thay đổi? Tôn nhi sợ bị bọn họ đâm dao sau lưng.
Triệu Chi Uyên vỗ sau gáy của gã:
- Có ngươi là ngốc nhất, còn nói nhiều!
Triệu Lăng Châu lảo đảo, suýt té dập mặt.
Đông Hoàng Cảnh bây giờ sóng ngầm hùng dũng, thậm chí đáng sợ còn hơn đấu tranh bên trong Đông Hoàng tông.
Lý Thiên Mệnh linh cảm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện lớn, bữa tiệc hôm nay đã phô bày rõ ràng cách cục của Đông Hoàng Cảnh hiện nay.
Lý Thiên Mệnh biết rằng bên trong Nam Thiên tông dù có tông chủ ủng hộ nhưng còn nhiều tiếng nói khác, gia đình bốn người của Vi Sinh Thiên Lan cũng có ý kiến khác nhau.
Con đường tương lai của thánh tộc Lý thị không dễ đi.
Lý Thiên Mệnh muốn đi ra mảnh bầu trời của mình trên con đường sống chết này sẽ vô vàn khó khăn.
. . .
Rời khỏi sảnh tiệc, Vi Sinh Thiên Lan về chỗ ở trong Thánh Thiên khách điếm, đi cùng y có người nhà và mấy tông lão.
Vừa vào mật thất Tư Không Linh Vũ đã kích động nói:
- Thiên Lan, rốt cuộc chàng nghĩ gì vậy? Người sáng suốt đều nhìn ra Đông Hoàng tông hoàn toàn từ bỏ cuộc chiến Cảnh Vực lần này, phái ra ba phế vật đại diện, vứt luôn sĩ diện rồi, chàng còn đắc tội với Thánh Thiên Phủ đi kết minh cùng họ? Trước khi đến chẳng phải đã nói tuyệt đối không dính dáng gì với Vũ Văn Thái Cực sao?
Vi Sinh Thiên Lan ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh như nước:
- Vũ Văn Thái Cực không đến.
Tư Không Linh Vũ nghiến răng nói:
- Có gì khác nhau? Dù là Hoàng Phủ Phong Vân hay Vũ Văn Thái Cực đều đại biểu Đông Hoàng tông kéo dài hơi tàn!
Đôi mắt Vi Sinh Thiên Lan sâu thẳm, giờ phút này toát ra sức uy hiếp lớn:
- Linh Vũ, hôm nay nàng tự ý đi tìm Vân Tiêu Kiếm phái làm chuyện ra nông nỗi này, ta còn chưa tính sổ với nàng. Nàng đừng nói chuyện, đứng sang một bên đi.
- Ta . . . ta chỉ muốn tốt cho nhóm Nhược Tố. Lần này ngay cả Hắc Minh tông cũng cúi đầu, đối tượng bị Thánh Thiên Phủ làm nhục chỉ còn lại chúng ta và Đông Hoàng tông. Với thân phận xuất thân của ta, dù chúng ta hơi cúi đầu hướng Vân Tiêu Kiếm phái, nhờ họ nói vài câu trước mặt Thánh Thiên Phủ, Nhược Tố và Thanh Loan sẽ không bị nhằm vào. Chàng điệu thấp một chút là được, cần gì ở chung chỗ với phế vật Đông Hoàng tông chứ?
Giọng của Tư Không Linh Vũ nghẹn ngào, mặt hoa tái nhợt khiến người đau lòng, Vi Sinh Thiên Lan cũng khó giận nàng.
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Nhưng nàng có biết rằng cúi đầu một lần thì về sau khó ngẩng đầu lên không?
- Ta biết . . .
Vi Sinh Thiên Lan hỏi:
- Nàng cũng thấy Tư Không Thiên Thần đang theo đuổi Nhược Tố, Nhược Tố là hy vọng của thế hệ tương lai của Nam Thiên tông chúng ta, nàng muốn cho Nhược Tố gả vào Vân Tiêu Kiếm phái, trở thành người của Vân Tiêu Kiếm phái?
- Chỉ kết minh thôi mà, không đến mức đó chứ?
Thông thường giữa năm đại tông môn, ít nhất là đệ tử đẳng cấp cao nhất đều là tài nguyên quan trọng, tuyệt đối không gả ra ngoài.
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Đến mức đó hay không thì không biết, đi ra một bước là không có đường quay đầu.
Tư Không Linh Vũ khóc nói:
- Ài, nếu biết trước thì ta đã không cho chúng làm đệ tử Nam Thiên, cứ phải tới đây tham gia chiến đấu.
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Vậy sao? Nhưng nếu không trải qua mưa gió thì sao có thể thành tài? Không ai dựa vào sống an nhàn sung sướng mà trở thành cường giả tuyệt thế được.
Tư Không Linh Vũ cúi đầu, vẻ mặt rối rắm ngồi trên ghế gỗ.
Vi Sinh Thiên Lan hỏi, quét mắt qua:
- Các vị tông lão thấy sao?
Cố Thu Vũ nói:
- Tông chủ nói sao thì chúng ta nghe vậy.
Vi Sinh Thiên Lan trầm giọng nói:
- Đừng nói chuyện kiểu đó trước mặt ta.
Tông lão khác đi ra giảng hòa:
- Tông chủ nghĩ nhiều rồi, không ai có ý gì, mọi người đều vì Nam Thiên tông càng tốt hơn.
Cố Thu Vũ bổ sung vào:
- Nhưng lần này trở lại, ta thấy cần phải cho Nam Thiên tông tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, không biết đến lúc đó sẽ chết bao nhiêu người. Hắc Minh tông cứng rắn chống lại Thánh Thiên Phủ, đã chết nhiều người, chứ không thì gần đây đã chẳng yên phận như vậy.
. . .
Vi Sinh Thanh Loan hỏi:
- Tỷ thấy sao?
Bọn họ đứng ở trong góc nhìn nhóm phụ mẫu, tông lão tranh luận.
- Thấy sao gì, tóm lại không tự quyết định được gì, nhưng mà . . .
- Nhưng sao?
Vi Sinh Nhược Tố nhìn Thánh Thiên thành phồn hoa bên ngoài khung cửa sổ, nói:
- Ta không sợ chết, càng không muốn làm thằng hèn.
Nơi này đúng là rất phồn hoa, nhưng đảo Nam Thiên càng đẹp, đại dương và bầu trời một màu, vạn dặm không mây.
Vi Sinh Thanh Loan cười nói:
- Tỷ không phải nam, không làm thằng hèn được, chỉ có thể làm gái nhát.
Vi Sinh Nhược Tố lườm gã một cái, xoay người đi:
- Ba hoa.
- Đi đâu vậy?
- Tu luyện.
. . .
Buổi tối trong Thánh Thiên thành rực rỡ ánh đèn. Lý Thiên Mệnh ngồi bên cửa sổ, tay vuốt ve Thiên Linh Chi Luyến, mắt sâu thẳm.
Huỳnh Hỏa treo ngược trên khung cửa sổ, cười gian nói:
- Lưu manh thối, sờ đủ chưa? Sao ta cảm giác ngươi đang ăn bớt Linh Nhi?
Lý Thiên Mệnh lườm gà lưu manh, dở khóc dở cười:
- Nhiều chuyện, coi chừng ta may mỏ chim của ngươi lại.
Con gà này có trí tưởng tượng thật phong phú.
Thiên Linh Chi Luyến bỗng rung nhẹ.
Lý Thiên Mệnh sửng sốt.
Hiển nhiên nàng có thể nghe thấy hắn nói chuyện.
Mợ, vậy mà bảo là ngủ say gì?
Hoàn toàn không có bí mật.
- Ha ha ha!
Tiểu Hoàng Kê cười lăn lộn dưới đất, vỗ sàn rầm rầm.
Lý Thiên Mệnh túm nó lên ném vào không gian bản mệnh:
- Đánh thức Meow cho ta, tu luyện!
- Chẳng phải đã hứa hôm nay cho Meow nghỉ sao?
- Nghỉ cái quái gì!
Nói đến thì đã qua nửa tháng từ khi đột phá Quy Nhất cảnh đệ lục trọng, tuy nửa tháng qua hắn tập trung nhiều vào Nghịch Thần kiếm ý và Tam Sinh Ma Quyền, nhưng không bỏ bê tu luyện cảnh giới công pháp.
Lý Thiên Mệnh linh cảm trong hai ngày này sẽ bước lên Quy Nhất cảnh đệ thất trọng.