Ví dụ như Cố Thu Vũ đen mặt, sắc mặt cực kỳ khó xem.
Ngoại tôn bị đánh bại thì thôi đi, lão từng nhạo báng thiếu tông chủ Đông Hoàng tông thật sự là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi sao?
Mọi người không chú ý đến khi Cố Thu Vũ nghe ở dưới núi được tin tức thì ngây người, dọc đường đi lão càng nghĩ càng khó chịu.
Ai kêu lúc ở Thánh Thiên khách điếm lão châm chọc thể Ngũ Kiếp Luân Hồi?
Bây giờ người Thánh Thiên Phủ rời đi, Cố Thu Vũ trực tiếp mang Hề Mạnh Lẫm đến chỗ Đông Hoàng tông, nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi cho ta một lời giải thích, hôm qua vừa nói kết minh mà ngươi ở Thông Thiên Lộ đánh lén Hề Mạnh Lẫm là sao?
Lý Thiên Mệnh sửng sốt:
- Ta đánh lén?
Hề Mạnh Lẫm cúi đầu, giọng nhỏ dần:
- Đúng vậy, là ngươi đánh lén ta . . .
Hề Mạnh Lẫm được Cố Thu Vũ cứu ra liền méc với lão, sau đó mới nghe chuyện Lý Thiên Mệnh đánh bại Tư Không Thiên Thần.
Lý Thiên Mệnh không nhịn được bật cười:
- Ngươi mạnh lắm hay sao mà ta phải đánh lén ngươi?
Cố Thu Vũ trầm giọng nói:
- Vấn đề không ở chỗ mạnh hay yếu mà là ngươi là minh hữu nhưng tại sao xuống tay với người mình?
Cố Thu Vũ đơn giản là muốn mượn đề tài nói chuyện, dù sao lão là người muốn cách xa Đông Hoàng tông nhất, lo giữ thân mình.
Lý Thiên Mệnh hỏi ngược lại:
- Cố tông lão, chẳng phải là tông lão kêu hắn đến xem Kiếp Luân của ta sao? Ta nói không cho xem mà hắn còn ngoan cố chặn đường lãng phí thời gian của ta, nên ta đánh hắn một trận có gì sai?
Hề Mạnh Lẫm tức giận nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi nói suông không bằng chứng, không được đổ oan!
Lý Thiên Mệnh liếc hai người một cái, quay sang nhìn Vi Sinh Thiên Lan và Diệp Thiếu Khanh.
Hắn không muốn nói chuyện, để bọn họ tự giải quyết.
Diệp Thiếu Khanh nghiêm túc hỏi:
- Cối tông lão, sắp đến cuộc chiến Cảnh Vực, Thiên Mệnh sẽ cùng Nhược Tố, Thanh Loan kề vai chiến đấu, tông lão cảm thấy tính toán chi li những chuyện vụn vặn này có đáng không?
Cố Thu Vũ hít một hơi thật sâu.
Vi Sinh Thiên Lan lên tiếng:
- Lo tập trung vào cuộc chiến Cảnh Vực trước đã.
Chuyện nội bộ tông môn thì khi về sẽ có cơ hội lựa chọn, không cần ở đây mượn đề tài nói chuyện.
Vi Sinh Thanh Loan thấy không khí nghiêm túc thì vội dời đề tài:
- Bách Thái Tuấn bị sao vậy?
Vi Sinh Thanh Loan khá quan tâm Bách Thái Tuấn.
Lý Thiên Mệnh cũng nhìn sang. Thiếu niên đi cùng Hề Mạnh Lẫm bây giờ toàn thân đen thui, chỉ có thể nằm rên rỉ, trên người có nhiều lỗ thủng máu nhỏ ứa ra máu độc.
Giọng Vi Sinh Thiên Lan lạnh lùng nói:
- Trên đường đi đụng phải Lê Vô Sinh của Hắc Minh tông, hắn bị hành hạ một trận. Sâu độc vào người, nội tạng bị ăn một phần ba, tuy không chết nhưng muốn khỏe lại cần ít nhất ba năm.
Mắt Vi Sinh Thanh Loan đỏ hoe nói:
- Hắc Minh tông ác quá!
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Đối với một trăm đời đệ tử Thái Nhất chúng ta thì chưa thấm vào đâu, bọn họ ở trong cuộc chiến Cảnh Vực còn có thể chơi nhiều trò nữa.
Nhưng tại sao họ vẫn đến tham gia?
Một mặt là vì sắp xếp của Cổ Chi Thần quốc, một mặt là vì sĩ diện của tông môn, một mặt là vì quyết tâm tranh cướp Đông Hoàng Kiếm.
Quan trọng nhất là vì cướp lại tôn nghiêm thuộc về đệ tử Thái Nhất.
Đó là nguyên nhân một trăm thế hệ vẫn không ai nhận thua!
- Nếu biết trước thì ta cũng cho ba tên đệ tử Hắc Minh kia nếm mùi sống không bằng chết.
Lý Thiên Mệnh hiểu rằng mình chưa nhận thức đủ sự hung tàn của cuộc chiến Cảnh Vực.
Nhưng đã qua Thông Thiên Lộ rồi, ngày mai trong cuộc chiến Cảnh Vực, hắn tuyệt đối không nương tay.
Bỗng nhiên!
Lý Thiên Mệnh thấy ba bóng người quen thuộc trong nhóm người Thánh Thiên Phủ.
Có lẽ vì ba người kia nhìn hắn lâu quá nên hắn cảm ứng, cũng nhìn thấy họ.
Lý Thiên Mệnh nhận ra ngay.
Họ là Lăng Nhất Trần, Cận Nhất Huyên, Tống Nhất.
Ba vị này để lại ấn tượng sâu sắc với Lý Thiên Mệnh, thậm chí thay đổi số phận của hắn.
Với thân phận của ba người còn không bằng Đông Hoàng Vệ của Đông Hoàng tông, là người ngoài rìa trong Thánh Thiên Phủ.
Nhưng ba người có liên quan với Lang Thiên Tử.
Lý Thiên Mệnh thấy ánh mắt họ nhìn hắn tràn ngập kinh ngạc, rung động, thậm chí khó tin. Nhưng cũng ẩn chứa sát khí và hung ác.
Lý Thiên Mệnh thấy sáu Thánh Thiên Tử, nhưng trong đó không có Nguyệt Linh Lang, có lẽ vì nàng là Thánh Thiên Tử mạnh nhất nên được đặc quyền không có mặt hôm nay.
- Nhưng chắc chắn ngày mai nàng ta sẽ đến. Các người tốt nhất là trong hôm nay nói cho nàng ta biết tin ta đã đến.
Có lẽ không cần họ báo cáo thì Nguyệt Linh Lang cũng đã biết rồi.
Lý Thiên Mệnh linh cảm sau này sẽ còn cơ hội gặp mặt ba người Lăng Nhất Trần.
- Đến lúc đó sẽ làm quen lại lần nữa.
Cứ như thế, hai bên lướt qua nhau.
- Đi!
Thánh Lão Thánh Thiên Phủ đi đằng trước dẫn đường, bọn họ đi qua Thông Thiên Môn, chính thức bước vào Thánh Thiên Phủ.
Đây là một tòa thành trì nguy nga, như xây trên tầng mây.
Chỗ này khác với các ngọn núi rải rác trong Đông Hoàng tông, người Thánh Thiên Phủ đều tụ tập trong thành trì.
Đây là thành trì khổng lồ nhất mà Lý Thiên Mệnh từng thấy.
Bọn họ được xếp chỗ nghỉ nằm ở vòng ngoài Thánh Thiên Phủ, từ nơi này không thể thấy trung tâm của Thánh Thiên Phủ, nhưng cũng đủ phồn hoa.
Nhiều đệ tử Thánh Thiên Phủ xúm lại vây xem bọn họ, đặc biệt là đệ tử bốn đại tông môn ngày mai sẽ tham gia cuộc chiến Cảnh Vực khiến bọn họ chú ý nhiều.
Mặc kệ tu vi của họ thế nào, chỉ cần Thánh Thiên Tử của họ có thực lực nghiền áp tất cả đệ tử thiên tài từ ngoài đến đã đủ làm trong lòng họ có cảm giác ưu việt.
Nên những tiếng cười vang bình phẩm nhóm người Lý Thiên Mệnh từ đầu đến chân vang lên không dứt. Như thể nhìn bầy khỉ bước vào Thánh Thiên Phủ, bọn họ cười cợt bàn tán.
- Cuộc chiến Cảnh Vực, cuộc chiến đùa khỉ trong truyền thuyết, mười năm một lần, mỗi đời đều có người đến Thánh Thiên Phủ chúng ta tự chuốc nhục.
- Ngày mai có kịch hay để coi.
- Nghe nói sẽ kéo dài một thời gian, các Thánh Thiên Tử sẽ chơi từ từ, chơi nát từng người.
- Đúng rồi, còn làm chuyện ấy tại chỗ, ta nghe nói đệ tử nữ của họ có người mang bụng bầu trở về, ha ha ha ha ha ha!
- Làm vậy hơi quá . . .
- Ngươi biết cái gì? Muốn cướp Đông Hoàng Kiếm của chúng ta, nếu không trả giá đắt thì sao được?
- Đúng rồi, ai kêu bọn họ đến, tự chuốc khổ. Hơn nữa mang thai hài tử của Thánh Thiên Tử chúng ta coi như bọn họ được lợi.
- Có đạo lý.
- Nói đúng, Đông Hoàng Cảnh hiện giờ trừ Thánh Thiên Phủ ra không nên có tông môn khác.
- Đông Hoàng Cảnh gì chứ, ta nghe nói sắp sửa tên rồi, gọi là Thánh Thiên Cảnh.
- Thánh Thiên Cảnh, Thánh Thiên Phủ, vậy mới hợp chứ.
- Sau này hoàn toàn diệt những tông môn đó, để Thánh Thiên Phủ chúng ta độc bá Thánh Thiên Cảnh, vậy là chẳng còn ai dám tranh giành Đông Hoàng Kiếm rồi.
- Nhưng vậy thì bớt thú vui cuộc chiến đùa khỉ.
- Đây sẽ là tiếc nuối lớn nhất của Thánh Thiên Phủ chúng ta.
Bọn họ không thèm kiêng kỵ cái gì, đứng bên cửa sổ trên đầu nhóm Lý Thiên Mệnh, từ trên cao nhìn xuống, vừa nói vừa cười khả ố.
Đây là sự ngạo mạn và vô tình của đệ tử Thánh Thiên Phủ.
Vẫn chưa là gì, cường giả có tư cách như vậy, tuy bọn họ không phải cường giả nhưng Thánh Thiên Phủ rất mạnh, vậy là đủ rồi.
Những lời đó chắc đã nói hàng ngàn năm.
Những nhục nhã này đã kéo dài ngàn năm.
Đệ tử Thái Nhất một trăm đời hoặc nhiều hoặc ít đã phải hứng chịu những vũ nhục này, thậm chí thảm còn hơn ngôn ngữ miêu tả.
Hôm nay, Lý Thiên Mệnh bước vào đây.
Hắn ngước đầu nhìn những ánh mắt châm chọc, xem thường, trên cao nhìn xuống.
Những người đó đều là ma quỷ kiêu ngạo.
Bọn họ đắc ý, đùa cợt, châm chọc là vì bọn họ thắng một trăm đời, thắng một ngàn năm!
Bọn họ đã quên mùi vị thua cuộc là gì.
Hiện giờ phải đập nát tất cả mới khiến người sôi sục máu nóng.