Một Thánh Lão trẻ tuổi bước ra từ phía sau Quân Đông Diệu, chắc cũng là người của Quân gia:
- Thánh Vương, ta đi xuống một chuyến.
Quân Đông Diệu phất tay:
- Đi!
Cho nhóm Vi Sinh Thiên Lan tự đi lên thì chắc chắn không thể nào.
Người kia bước đi, với tốc độ của gã điều khiển thú bản mệnh bay lên trời lao xuống núi thì rất nhanh sẽ về.
Đúng là gã về thật nhanh, nhưng quan trọng là đi về một mình.
Quân Đông Diệu trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt Thánh Lão xấu hổ nói:
- Thánh Vương, bọn họ nói nếu Thánh Vương đã tự mình nghênh tiếp Hắc Minh tông và Vân Tiêu Kiếm phái thì đừng đối xử phân biệt, bọn họ muốn Thánh Vương nghênh tiếp mới chịu lên.
Nghe lời này, cơ hồ ánh mắt của tất cả người ba phương thế lực trở nên lạnh lẽo.
Tư Không Kiếm Sinh đập ghế, ánh mắt lạnh lùng mà phẫn uất:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Hắc Hậu cười châm chọc, vẻ mặt khinh thường nói:
- Những người này đúng là không biết điều, được lợi còn lên mặt, ha ha.
Minh Hoàng nói:
- Thánh Vương, tuyệt đối đừng so đo với thứ người tầm nhìn hạn hẹp.
Hành động của Nam Thiên tông, Đông Hoàng tông rõ ràng là khiến Quân Đông Diệu nhục mặt.
Nhưng ai kêu gã tự đào hố làm chi?
Xem hành động của các trưởng bối, trong lòng Lý Thiên Mệnh càng hiểu rõ:
- Đông Hoàng Cảnh hiện giờ bởi vì Hắc Minh tông quy thuận Thánh Thiên Phủ dẫn đến phá vỡ cân bằng, sớm muộn gì Thánh Thiên Phủ cũng sẽ xuống tay với Nam Thiên tông và Đông Hoàng tông. Vi Sinh tiền bối và sư tôn dám can đảm như vậy, tỏ rõ không sợ đắc tội Quân Đông Diệu cũng là tín hiệu không chịu thỏa hiệp.
Các trưởng bối cương cường như thế thì hắn càng phải anh dũng đối kháng. Trước đây Lý Thiên Mệnh lo sẽ vời rắc rối đến cho trưởng bối, nhưng nay xem ra mọi người đều một lòng.
Trong tình huống này, Quân Đông Diệu không còn cách nào.
Gã chỉ có thể sắc mặt âm trầm đứng lên, nếu làm lỡ cuộc chiến Cảnh Vực thì gã sẽ gặp rắc rối.
Ai biết người của Cổ Chi Thần quốc có âm thầm theo dõi hay không?
Thế là Quân Đông Diệu lại điều khiển rồng thần vàng ròng bay nhanh xuống núi, thoáng chốc bầy mãnh thú trong Thông Thiên Lộ đều thần phục dưới thần uy của rồng thần.
Quân Đông Diệu tự mình đi xuống, nhóm Vi Sinh Thiên Lan và Hoàng Phủ Phong Vân rốt cuộc chịu lên.
Dọc đường đi, hình như bọn họ còn đáp xuống Thông Thiên Lộ mang theo hai đệ tử, chắc là Hề Mạnh Lẫm và Bách Thái Tuấn.
Hai người không thể tham gia cuộc chiến Cảnh Vực, nhưng đi theo sau trưởng bối thì không có vấn đề gì.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua. Hề Mạnh Lẫm bị hắn đánh thương, nhưng tình trạng của Bách Thái Tuấn khá thảm, không biết bị ai đánh.
Bọn họ vừa lên, Diệp Thiếu Khanh lập tức đến trước mặt hắn:
- Thiên Mệnh!
Y quan tâm hỏi:
- Không bị thương chứ?
- Không.
Lý Thiên Mệnh vừa mở miệng thì máu trong khoang miệng tự động chảy ra.
- Cho ta xem.
Diệp Thiếu Khanh dùng ngón tay banh miệng Lý Thiên Mệnh ra, thấy ngay lỗ máu trên đầu lưỡi Lý Thiên Mệnh.
Rõ ràng không phải Tư Không Thiên Thần làm, vì Diệp Thiếu Khanh đã nghe nói Lý Thiên Mệnh hạ gục gã.
Diệp Thiếu Khanh nhướng mày, lớn tiếng hỏi:
- Đứa vô sỉ nào làm chuyện này?
Diệp Thiếu Khanh vừa hỏi vừa liếc qua người Vân Tiêu Kiếm phái, hiển nhiên đây là vết thương do kiếm khí tạo thành.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Sư tôn, người ta đã vô sỉ thì cần gì vạch rõ ra.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa nhìn Tư Không Kiếm Sinh.
Mắt Diệp Thiếu Khanh sáng rực nhìn Tư Không Kiếm Sinh:
- Nực cười, mất mặt! Đường đường Tư Không tông chủ, tôn tử của mình bị đánh bại thế mà ra tay với tiểu bối, khiến người cười đến rụng răng! Dám hỏi Vân Tiêu Kiếm phái tu kiếm ý gì? Kiếm ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Vi Sinh Thiên Lan thấy vậy, trong mắt tràn đầy xem thường nói:
- Có nhục thân phận.
Da mặt Tư Không Kiếm Sinh dày như cái mo, mỉm cười nói:
- Ngươi là cái thá gì? Có tư cách đứng đây nói chuyện với ta? Một tông môn không có tông chủ, một đám chó hoang không có người dẫn đầu nói chuyện, ai mới buồn cười?
Đám tông lão sau lưng lão cười vang.
Diệp Thiếu Khanh cũng cười nói:
- Đường đường tông chủ một môn mà quê quá hóa giận, đánh lén đệ tử tiểu bối để trút mối hận không có người nối nghiệp. Tông chủ tư cách hạ tiện như vậy sẽ chỉ kéo thấp cấp bậc tông môn, cần loại tông chủ này làm gì?
Mặt Tư Không Kiếm Sinh đen thui, nụ cười đông cứng.
Người Vân Tiêu Kiếm phái tập thể đứng phắc dậy, xem bộ dáng dường như muốn đánh nhau ngay tại chỗ.
Trong phút giương cung bạt kiếm, Quân Đông Diệu quát lớn khống chế tình hình:
- Tất cả im miệng!
Quân Đông Diệu cao giọng tuyên bố:
- Nếu đều lên rồi thì đừng lãng phí thời gian, dựa theo quy định, ngày mai cuộc chiến Cảnh Vực sẽ tổ chức ở chiến trường Thánh Thiên của ta, đến lúc đó đệ tử trúng tuyển đi chiến trường Thánh Thiên là được! Có ân oán gì cứ giải quyết trong cuộc chiến Cảnh Vực!
Quân Đông Diệu xoay người rời đi.
Còn về chỗ nghỉ của Nam Thiên tông, Đông Hoàng tông tự nhiên có người của Thánh Thiên Phủ sắp xếp.
Tư Không Kiếm Sinh đứng lên, châm chọc nói:
- Diệp Thiếu Khanh cần gì vui mừng quá sớm? Nhi tử của Lý Vô Địch đúng là thú vị, nhưng hắn sắp trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích! Đến lúc đó Thánh Thiên Tử Thánh Thiên Phủ sẽ đặc biệt chiêu đãi hắn, cho hắn hoàn toàn phế trong cuộc chiến Cảnh Vực, ngươi mau cầu nguyện cho hắn đi!
Diệp Thiếu Khanh bĩu môi nói:
- Vẫn đỡ hơn Vân Tiêu Kiếm phái của ngươi không được tham gia cuộc chiến Cảnh Vực. Thứ rác rưởi, các ngươi không có cả tư cách giải quyết ân oán với đệ tử của chúng ta trong cuộc chiến Cảnh Vực.
Mắt Tư Không Kiếm Sinh bắn ra kiếm khí mãnh liệt.
Nhưng không có cách nào, Tư Không Thiên Thần thua là sự thật, lão có la hét một vạn lần tại đây cũng vô dụng.
- Tốt lắm, sau khi cuộc chiến Cảnh Vực kết thúc, Diệp Thiếu Khanh nhà ngươi nhớ đừng khóc thành tiếng!
Diệp Thiếu Khanh lạnh lùng nói:
- Đừng nói móc, mau xuống núi đi, chúc mừng Vân Tiêu Kiếm phái các ngươi về nhà sớm.
- Diệp Thiếu Khanh, ngươi và ta đều hiểu cuộc chiến Cảnh Vực chỉ là mồi dẫn. Hôm nay ngươi dám chống đối ngay trước mặt ta, chờ qua một thời gian nữa, khi ta chặt đầu của ngươi xuống rồi để xem ngươi còn có thể nhanh mồm nhanh miệng nữa không?
Tư Không Kiếm Sinh nói xong cười âm trầm lạnh lùng.
Diệp Thiếu Khanh xòe tay:
- Lão quỷ, ngươi có thể sống đến khi đó rồi hãy nói tiếp.
Cuộc chiến Cảnh Vực lần này khiến nhiều chuyện bày lên mặt bàn, nếu không thì nhân vật có uy tín danh dự của hai tông môn cần gì đấu võ mồm trước mặt công chúng như thế này? Bình thường mọi người sẽ thân thiết ở ngoài mặt, không đắc tội nhau.
Cứ như thế, năm đại tông môn tách ra, đại khái chia thành ba nhóm người.
Thánh Thiên Phủ một nhóm, Đông Hoàng tông và Nam Thiên tông một nhóm, Hắc Minh tông và Vân Tiêu Kiếm phái một nhóm.
Bọn họ rời đi, Thánh Lão của Thánh Thiên Phủ dẫn đường, đưa Nam Thiên tông và Đông Hoàng tông đi nghỉ ngơi qua đêm, ngày mai cuộc chiến Cảnh Vực chính thức cử hành.
Trước mắt thì Thánh Thiên Phủ cung cấp chỗ chiêu đãi khá tốt.
Vi Sinh Thanh Loan đứng cạnh phụ thân, vội nói:
- Phụ thân, Lý Thiên Mệnh ở dưới Thông Thiên Môn đã đánh bại Tư Không Thiên Thần, cứu mạng nhi tử.
Vi Sinh Thiên Lan gật đầu:
- À.
Vi Sinh Nhược Tố cũng nói:
- Nữ nhi gặp kết giới huyết vụ, cũng nhờ hắn giúp đỡ. Hắn thật sự rất mạnh, làm minh hữu đáng giá tin cậy.
Vi Sinh Thiên Lan hỏi:
- Đã hiểu, thể Ngũ Kiếp Luân Hồi không tệ đúng chứ?
Vi Sinh Thanh Loan khen ngợi:
- Quá tuyệt luôn! Còn rất gan dạ, chúng ta đi lên không dám nói chuyện mà hắn thì dám chống đối Tư Không tông chủ.
Vi Sinh Thiên Lan nghe xong những lời này thì chân mày nhíu chặt:
- Các người . . .
Càng như vậy càng nói lên Nam Thiên tông bước trên con đường không lối về.
Tuy Đông Hoàng tông yếu kém nhất, nhưng toàn tông là tông môn không có khả năng khuất phục dưới uy nghiêm của Thánh Thiên Phủ nhất, dù chết cũng không khuất phục.
Diệp Thiếu Khanh sẽ không khuất phục, Vũ Văn Thái Cực cũng sẽ không khuất phục.
Nhưng Nam Thiên tông có tuyển chọn.
Là giữ đại cuộc, ăn nhờ ở đậu? Hay thiêu thân lao đầu vào lửa?
Đến lúc này bọn họ vẫn ôm suy nghĩ riêng.