Lý Thiên Mệnh quét mắt qua, hắn thấy tất cả ánh mắt của Thánh Thiên Phủ Quân Đông Diệu, Hắc Minh tông Minh Hoàng, Hắc Hậu, và Vân Tiêu Kiếm phái Tư Không Kiếm Sinh đều tập trung lên người mình.
Ánh mắt bá đạo, nghiền áp, đặc biệt mắt của Tư Không Kiếm Sinh như thanh kiếm đâm vào con mắt của Lý Thiên Mệnh, đau nhức, đủ để khiến nhiều đệ tử trẻ cúi đầu.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không phải loại người dễ bị hù sợ.
Hắn hơi nheo mắt lại, đứng trước mặt nhóm minh hữu, chịu đựng áp lực nghiền áp từ đám cường giả, thiên tài.
Lý Thiên Mệnh không chỉ chịu đựng áp lực mà còn không tiện không kiêu, ngữ điệu rành rọt nói ra một câu:
- Vãn bối là Đông Hoàng tông thiếu tông chủ Lý Thiên Mệnh, xin chào các vị tiền bối Thánh Thiên Phủ, Hắc Minh tông, Vân Tiêu Kiếm phái!
Nhiều người không biết Lý Thiên Mệnh, nhưng bây giờ đều nhận biết hắn.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy nhiều cảm xúc rung động, không ngờ tới, thắc mắc từ đáy mắt của họ.
Những cảm xúc vẫn đọng lại đến bây giờ, đủ thấy lúc Lý Thiên Mệnh đánh bại Tư Không Thiên Thần thì bọn họ càng rung động, khó chịu biết bao.
Đặc biệt là Tư Không Kiếm Sinh, người bị hạ gục là tôn tử đắc ý nhất của lão.
Mặt lão xanh mét, môi run run, mắt bắn ra tia hung ác.
Chắc chắn Tư Không Kiếm Sinh đang rất khó chịu, bực tức, chứ không thì tay vịn ghế đã không bị lão bóp lún.
Ánh mắt Tư Không Kiếm Sinh nhìn Lý Thiên Mệnh tuyệt đối là nguy hiểm nhất.
Nhớ lại bộ dạng đắc ý của lão lúc ở Thánh Thiên khách điếm, đến bây giờ tức run người, khiến người nhìn thầm sướng.
Đám tông lão Vân Tiêu Kiếm phái mất hết mặt mũi, vì bọn họ thuộc phe Thánh Thiên Phủ nhưng không có ai tham gia cuộc chiến Cảnh Vực, đồn ra ngoài mất mặt chết.
Tất cả chỉ vì Lý Thiên Mệnh đột nhiên chui ra.
Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu hỏi:
- Ngươi là nhi tử của Lý Vô Địch? Nghe nói ngươi thay thế nhi tử của Vũ Văn Thái Cực đến tham gia chiến đấu?
Trong bầu không khí tĩnh lặng, mắt của Quân Đông Diệu vàng rực xán lạn như hai vầng mặt trời chói chan nhìn chăm chú vào người Lý Thiên Mệnh, khiến người không ngẩng đầu lên được.
Mắt Lý Thiên Mệnh đã bị đốt thành màu vàng, nhưng hắn không chớp mắt cái nào:
- Thưa Thánh Vương, đúng vậy.
Đây không chỉ vì đấu tranh thực lực, còn có đấu tranh sức ý chí.
Quân Đông Diệu lại hỏi:
- Nghe nói ngươi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, thể chất sánh bằng tổ tiên đời đầu thánh tộc Lý thị của ngươi?
Chuyện này sớm muộn gì sẽ đồn ra, không cách nào che giấu.
Lý Thiên Mệnh dứt khoát thừa nhận:
- Đúng vậy!
Quân Đông Diệu nói:
- Đưa ra Kiếp Luân của ngươi cho xem.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Kiếp Luân chỉ là biểu tượng, Thánh Vương có thể tham khảo biểu hiện vừa rồi của ta, nếu vẫn còn thắc mắc thì chờ tham khảo biểu hiện của ta trong cuộc chiến Cảnh Vực.
Quân Đông Diệu bật cười:
- Ha ha ha!
Chỉ có Quân Đông Diệu đang cười, vẻ mặt của những người khác lạnh băng.
Quân Đông Diệu lắc đầu cười nói:
- Đông Hoàng tông, đã lâu rồi không có ai dám nói lời như thế trước mặt chúng ta.
Tư Không Kiếm Sinh ở bên cạnh lạnh lùng cười:
- Mới có chút thiên phú đã không biết chữ chết viết như thế nào, loại người này có một vạn Kiếp Luân cũng vô dụng, đáng tiếc.
Đa số người Vân Tiêu Kiếm phái ghét Lý Thiên Mệnh còn nhiều hơn Thánh Thiên Phủ.
Lý Thiên Mệnh liếc qua lão, vốn định nói móc một câu, nhưng cảm giác không cần thiết, đánh bại Tư Không Thiên Thần đã là phản kích có hiệu quả nhất đối với Vân Tiêu Kiếm phái rồi, đánh cho Tư Không Kiếm Sinh mất hết mặt mũi.
Trong trường hợp này, nhóm Vi Sinh Nhược Tố không dám nói chuyện, Lý Thiên Mệnh thì dám đối diện những cường giả này đã là rất to gan.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng nói:
- Thánh Vương, đệ tử Đông Hoàng tông, Nam Thiên tông chúng ta đã qua ải, có tổng cộng năm người có thể tham gia cuộc chiến Cảnh Vực. Xin mời Thánh Vương nghênh tiếp trưởng bối của chúng ta lên, để bảo đảm cuộc chiến Cảnh Vực diễn ra suôn sẻ, đúng thời hạn.
Nói thật thì câu này càng khiến Đông Cực Thánh Vương khó chịu hơn.
Đây mới là cái tát vang dội nhất.
Nửa ngày trước gã đi Thánh Thiên khách điếm, bỏ lại người Nam Thiên tông, Đông Hoàng tông, tuyên bố bọn họ lòng vòng ở chân núi rồi cuốn gói về nhà.
Bây giờ bảy danh ngạch đã bị họ chiếm mất năm cái. Nếu chỉ có một, hai danh ngạch thì đã không mất mặt như vậy, nhưng mất cả năm làm Thánh Thiên Phủ hơi xấu hổ.
Dù sao bọn họ chuẩn bị chỗ nghỉ cho Vân Tiêu Kiếm phái, nhưng không có một đệ tử nào của tông môn đi lên.
Là Quân Đông Diệu tự chủ trương chuyện này, giờ bị Lý Thiên Mệnh nhắc đến, nhưng chưa đáng gì, khó chịu và buồn bực nhất là quá trình đi xuống đón người.
Phải đón người lên, nếu không thì không thể bắt đầu cuộc chiến Cảnh Vực.
Ai đều nhìn ra Quân Đông Diệu không cười nổi, sắc mặt xanh mét.
Tư Không Kiếm Sinh thấy thế lòng càng khó chịu, bởi vì biểu hiện của Tư Không Thiên Thần dẫn đến làm Quân Đông Diệu mất mặt, lão có trách nhiệm lớn.
Tư Không Kiếm Sinh trầm giọng nói:
- Thông báo một tiếng cho nhóm Vi Sinh Thiên Lan tự mình xéo lên là được, còn muốn người ta xuống đón?
Đám tông lão Vân Tiêu Kiếm phái hùa theo:
- Đúng vậy! Để họ tự xéo lên!
Mới rồi Lý Thiên Mệnh đã nhịn một lần, còn lần này thì hắn mở miệng nói:
- Tư Không tông chủ để ý như thế là vì sợ bị chúng ta cướp chỗ nghỉ của mình sao? Đừng lo, dù đệ tử của các người không lên được thì Thánh Thiên Phủ cũng sẽ không đuổi các người đi.
Một câu đơn giản trào phúng đệ tử của Vân Tiêu Kiếm phái.
Tư Không Kiếm Sinh quắc mắt lên:
- Láo toét!
Mắt lão bắn ra kiếm khí sắc bén chớp mắt đâm tới gần mặt Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh không cách nào né tránh, kiếm khí đâm vào miệng của hắn, xuyên thủng đầu lưỡi mới cuốn lại. Đầu lưỡi bị thủng một lỗ máu, tuy không lớn nhưng đau rát, hắn cảm giác rõ rệt máu tươi đầy khoang miệng.
Tư Không Kiếm Sinh híp mắt quát mắng:
- Tiểu bối tầm thường cũng dám nói năng như thế với ta? Lần này xuyên thủng đầu lưỡi của ngươi coi như cảnh cáo, lần sau sẽ cắt đứt lưỡi!
Cảnh này khiến nhiều người sợ teo tim.
Dù là thiên tài thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thì chỉ là con kiến có thể bị một ánh mắt của chủ tông môn giết chết.
Cho nên, tại sao bọn họ phải e ngại thiên tài?
Thiên tài của tông môn yếu thế đa số thời gian không có ý nghĩa gì, vì không có người che chở được thiên tài.
Vi Sinh Nhược Tố vội kéo Lý Thiên Mệnh lại, mắt tràn đầy lo lắng:
- Đừng nói!
Lý Thiên Mệnh cắn răng, mùi máu trong khoang miệng, đau nhức lỗ hổng trên đầu lưỡi rõ ràng nhắc nhở hắn. So với Đông Hoàng tông thì tranh phong trong Đông Hoàng Cảnh càng nguy cơ bốn bề, những người này càng không nể mặt.
Tư Không Kiếm Sinh, hắn sẽ không quên mối thù thủng lưỡi này!
Vi Sinh Nhược Tố hỏi:
- Ta có Phù Linh Ngọc Dịch nghiền từ Phù Linh Quả, có cần dùng . . .?
- Không cần . . .
Vết thương kiểu này tuy nhục nhã nhưng không ảnh hưởng nhiều, ít nói vài ngày sẽ khỏi nhanh.
Lý Thiên Mệnh phát hiện mình bị thương cũng sẽ dẫn động Thái Nhất Tháp, đã có chút vầng sáng trắng của Thái Nhất Tháp bám vào phần thịt bị tổn thương.
Lý Thiên Mệnh thừa nhận mình đã lắm miệng một câu, nhưng hắn không hối hận.
Dù sao sắp đến cuộc chiến Cảnh Vực, có Cổ Chi Thần quốc giám sát, không giết hắn được, bị đau thể xác một chút có đáng gì.
Nhưng Lý Thiên Mệnh ghim trong lòng:
- Nếu có một ngày, ta cũng sẽ cho ngươi câm miệng lại!
Đưa mắt nhìn, những người này thấy Lý Thiên Mệnh bị trấn áp thì lộ vẻ sảng khoái.
- Rốt cuộc thành thật.
Bọn họ liếc nhau, mỉm cười.