Khi Lý Thiên Mệnh đến gần, con ngươi Vi Sinh Nhược Tố co rút, một nửa là ngạc nhiên, một nửa là kích động:
- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi có thiên phú ngang ngửa tổ tiên Lý Thần Tiêu thật sự tái hiện nhân gian.
Hai tỷ đệ lớn lên trong khi nghe câu chuyện Lý Thần Tiêu và Vi Sinh Dư Âm.
Vi Sinh Thanh Loan đã sớm thán phục hết mức, mắt sáng như ngọn đèn, đã thành người hâm mộ của Lý Thiên Mệnh:
- Thiên Mệnh huynh, vô cùng cảm kích ơn cứu mạng. Lợi hại, tiểu sinh bội phục Thiên Mệnh huynh, Quy Nhất cảnh mà đánh bại cảnh giới Thiên Ý, huynh là người thứ nhất!
Mắt Vi Sinh Nhược Tố cũng tràn ngập bội phục:
- Biểu hiện vừa rồi của ngươi thật sự đủ sức đánh bại Vũ Văn Thần Đô.
Vi Sinh Nhược Tố biết khi không ở trên đại dương thì nàng chắc chắn không đánh lại Lý Thiên Mệnh. Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, tóm lại là tỷ đệ bọn họ đã hoàn toàn chịu phục thực lực của Lý Thiên Mệnh.
Vi Sinh Thanh Loan đá lông nheo nói:
- Tỷ, lên luôn đi!
Vi Sinh Nhược Tố liếc xéo:
- Đừng nói bậy, coi chừng về nhà ăn đòn nghe chưa.
Vi Sinh Thanh Loan cười nham nhở:
- Tỷ đỏ mặt kìa.
Vi Sinh Nhược Tố ôm mặt mình, rõ ràng không cảm giác ấm nóng:
- Không thể nào! Không có!
Vốn không có gì, nhưng bị hai đệ đệ Huỳnh Hỏa và Vi Sinh Thanh Loan trêu chọc làm như hắn và nàng thật sự có cái gì.
Tư Không Thiên Thần nhìn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân và thắng lớn, trong lòng càng uất nghẹn.
Một kẻ đột nhiên vươn lên, cho đến nay Tư Không Thiên Thần vẫn chưa biết tên của hắn là gì, nhưng người này khiến ngực gã như bị lửa đốt.
Vì đánh tan lúng túng, Lý Thiên Mệnh quay sang nhằm vào năm người kia:
- Xéo!
Có Lý Thiên Mệnh đứng chặn ở đây, đám người này đừng hòng đi lên.
Lý Thiên Mệnh bóp cổ một đệ tử Hắc Minh xách lên, hỏi:
- Hiện tại có mấy người đi lên rồi?
Đệ tử Hắc Minh kia kiên cường nói:
- Lão tử dù có chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết!
Lý Thiên Mệnh dí Hắc Minh Long Kiếm vào vị trí dưới rốn ba tấc, hỏi:
- Vậy nếu ta chặt bỏ cái kia của ngươi thì sao?
Đệ tử Hắc Minh run giọng nói:
- Bằng hữu, đừng làm bậy, hiện tại mới có Lê Vô Sinh và Lê Cửu Tử đi lên thôi.
Đệ tử Hắc Minh nói hai người kia là hai đệ tử cảnh giới Thiên Ý của Hắc Minh tông, tôn tử ruột của Minh Hoàng và Hắc Hậu, hai người là huynh đệ ruột thịt.
Lý Thiên Mệnh tính sơ:
- Còn lại năm danh ngạch.
Vi Sinh Nhược Tố hỏi:
- Ba chúng ta trực tiếp đi lên à?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Nếu chúng ta đi lên thì còn lại hai danh ngạch, chờ chút, để ta quyết định xem đưa hai danh ngạch cho ai.
Vi Sinh Thanh Loan thổi phồng:
- Bá khí!
Huỳnh Hỏa tiếp lời:
- Bình thường thôi, hạng ba toàn thôn, hạng nhất là ta, thứ nhì là Meow.
Tổng cộng mười lăm đệ tử, trừ những người Lý Thiên Mệnh đã gặp mặt ra, số người còn lại không còn bao nhiêu.
Năm người Tư Không Thiên Thần bị Lý Thiên Mệnh đuổi đi.
Chốc lát sau, Thượng Quan Vân Phong đi tới đây, ngước đầu thấy ba người Lý Thiên Mệnh thì kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi không nhanh chóng đi lên mà ở đây làm gì? Hình như chưa tuyên bố kết thúc Thông Thiên Lộ?
- Ngươi không sao chứ?
Lý Thiên Mệnh quan sát Thượng Quan Vân Phong một lúc, phát hiện tuy gã hơi chật vật nhưng không bị thương nặng, càng không chịu nhục nhã.
- Vẫn khỏe, không thấy ai cả, đấu với mấy con mãnh thú thôi. Các ngươi đã gặp đệ tử của Hắc Minh tông và Nam Thiên tông chưa?
Vi Sinh Thanh Loan cười nói:
- Đã gặp, đều bị Thiên Mệnh huynh đánh chạy. Hiện tại chúng ta tuyệt đối tin tưởng Thiên Mệnh huynh là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Thượng Quan Vân Phong không quá bất ngờ:
- Vậy sao? Ta sớm kiến thức rồi, ha ha.
Mới nói đến đây thì Triệu Lăng Châu cũng tới, gã gặp bốn người thì sửng sốt.
Triệu Lăng Châu bĩu môi hỏi:
- Các người làm gì thế? Tình thương mến thương à?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Gom đủ bảy người.
Đi lên hai đệ tử Hắc Minh, còn năm người ở đây đều là đồng minh.
Triệu Lăng Châu hỏi, có chút buồn bực:
- Thế là sao? Không biết Thông Thiên Lộ này làm sao vậy, không thấy một người nào.
Nếu không nhờ Lý Thiên Mệnh thì Triệu Lăng Châu hay Thượng Quan Vân Phong đi tới chỗ này sẽ bị nhóm Tư Không Thiên Thần chiêu đãi thịnh soạn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Không cần để ý chi tiết, tóm lại là trong cuộc chiến Cảnh Vực sắp tới năm chúng ta là minh hữu trung thực, có phản đối gì không?
Ba đệ tử Thái Nhất cộng thêm hai đệ tử Nam Thiên.
Vi Sinh Nhược Tố lên tiếng đầu tiên.
- Ta không có.
Vi Sinh Thanh Loan và Thượng Quan Vân Phong gật đầu.
Triệu Lăng Châu thắc mắc hỏi, gã còn đang ù ù cạc cạc:
- Hai người Nam Thiên tông các người chắc sẽ không đâm dao sau lưng ta chứ?
Huỳnh Hỏa dào dạt hứng thú hỏi:
- Đâm vào đâu? Mông hả?
Triệu Lăng Châu lườm nó:
- Nói năng bậy bạ!
Nhưng gã đã nhìn ra mọi người đều đáng giá tin tưởng.
Thượng Quan Vân Phong nói:
- Nói là minh hữu nhưng thật ra dựa vào Thiên Mệnh và Nhược Tố cô nương che chở chúng ta.
- Là sóng vai chiến đấu, đi nào, đi lên!
Khi quay đầu thì Thông Thiên Môn đã ở trước mắt.
Với Lý Thiên Mệnh dẫn đầu, năm thiên tài của Nam Thiên tông, Đông Hoàng tông lao ra Thông Thiên Lộ.
Khi ánh sáng rộng lớn của Thánh Thiên Phủ chiếu đến trước mắt thì năm người đã đứng dưới Thông Thiên Môn.
Cho đến nay, người xem cuộc chiến trên Thông Thiên Môn đều có thể nhìn thấy bọn họ, còn họ thì không thể thấy những nhân vật cao cao tại thượng này.
Tia sáng hơi nóng cháy, Lý Thiên Mệnh đứng đằng trước, hơi nheo mắt sau đó mở to.
Tiếp theo, Lý Thiên Mệnh thấy dưới Thông Thiên Môn có nhiều chỗ ngồi, các cường giả, thiên tài của Thánh Thiên Phủ ngồi giữa, người Hắc Minh tông và Vân Tiêu Kiếm phái phân loại ngồi hai bên.
Những người đó đều đã gặp lúc ở Thánh Thiên khách điếm nên Lý Thiên Mệnh đều nhận biết.
Sau lưng Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu đứng vài người trẻ tuổi khá khủng bố, Lý Thiên Mệnh nhìn lướt qua, trong đó không có Lang Thiên Tử Nguyệt Linh Lang.
Có đối thủ mạnh hơn Tư Không Thiên Thần, đủ để làm Lý Thiên Mệnh sinh ra cảm giác nguy cơ.
Đặc biệt là thiếu niên áo vàng đứng ngay đằng sau Quân Đông Diệu, ánh mắt kia như con rồng thần vàng ròng.
Trừ những người này ra còn có hai thiếu niên đứng bên tay trái nhóm năm người Lý Thiên Mệnh.
Một người áo xám, một người áo đen.
Người áo xám đại khái cao một thước rưỡi, rất nhỏ gầy, cảm giác trên người không có thịt, toàn là bộ xương, thể trọng có lẽ không hơn bốn mươi ký. Trong hốc mắt thiêu đốt ngọn lửa xám, trên mặt không có thịt, trông rất rùng rợn.
Người mặc áo đen thì trái ngược lại, cao trên hai thước rưỡi, khôi ngô như một ngọn núi, dù mặc áo đen rộng cũng chật chội sắp rách toạc. Dưới lớp áo đen là làn da đen ngòm và cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, để mái tóc ngắn ngủn dựng thẳng như kim thép.
Lý Thiên Mệnh đã xem tư liệu của họ, người áo xám tên Lê Vô Sinh, người áo đen tên là Lê Cửu Tử.
Bọn họ là tôn tử của Minh Hoàng, Hắc Hậu, nhìn từ bên ngoài thì người bình thường cũng không tin nổi họ là huynh đệ song sinh.
Bọn họ cộng thêm năm người Lý Thiên Mệnh đủ số bảy người, chiếm bảy danh ngạch tham gia cuộc chiến Cảnh Vực.
Khi nhóm Lý Thiên Mệnh leo lên Thông Thiên Môn nghĩa là cuộc chiến Thông Thiên Lộ đã hoàn toàn kết thúc.
Lúc này, nhóm Lý Thiên Mệnh là người khiêu chiến sẽ phải chịu đựng áp lực đến từ những cường giả, thiên tài của Thánh Thiên Phủ cộng thêm Hắc Minh tông, Vân