Lúc này đối thủ của Huỳnh Hỏa đã đổi thành Thanh Hỏa Thiên Phượng.
Giây phút ngàn năm một thuở, trong khi Huỳnh Hỏa và Thanh Hỏa Thiên Phượng đánh túi bụi thì Lý Thiên Mệnh từ một bên xông vào.
Thanh Hỏa Thiên Phượng rít chói tai, nhưng không đỡ nổi hai bên tấn công.
Lý Thiên Mệnh không chút khách khí, vừa xông lên đã giơ nắm đấm trái.
Nhân Ma, Oanh Thiên Nhất Quyền!
Cú đấm trúng cánh của Thanh Hỏa Thiên Phượng, chớp mắt đánh bật ra, hai cánh con chim đổ máu, suýt gãy xương.
Giây sau, Huỳnh Hỏa hiểu ý của Lý Thiên Mệnh, liên tục ba kiếm bùng nổ đâm vào bụng Thanh Hỏa Thiên Phượng, đương nhiên là vị trí dưới bụng một chút.
Thanh Hỏa Thiên Phượng phát ra tiếng hét hủy thiên diệt địa, tiếng hét tuyệt nọc nòi giống.
Một lần vây công đánh phá cân bằng.
Khóe mắt Tư Không Thiên Thần sắp rách:
- Tồi tệ!!
Đã hứa sẽ quyết đấu đơn độc, vậy mà khoảnh khắc gã ngây người thì Lý Thiên Mệnh trực tiếp đánh phá cân bằng.
- Ấu trĩ.
Lý Thiên Mệnh lười để ý Tư Không Thiên Thần, hắn biết tiếp theo Huỳnh Hỏa và Meow Meow sẽ đánh tơi bời thú bản mệnh của đối phương.
Chiến đấu là đoàn chiến, ai thèm giữ quân tử với ngươi?
Khi Tư Không Thiên Thần lại xông lên thì một lần nữa bị Lý Thiên Mệnh chặn lại, lần này hắn dùng cả quyền pháp và kiếm pháp.
Nghịch Thần kiếm ý, Tam Sinh Ma Quyền!
Một kiếm đẩy lùi, nắm đấm đánh xuống.
Tam Sinh Ma Quyền, đệ nhị quyền, Thiên Ma, Hám Thần Nhất Quyền.
Đây là một đấm thiên ma, rung động thần ma, cú đấm bùng nổ như phát cuồng.
Giây phút kia, tóc trắng bay lên, phong tao tuyệt đại.
Ầm ầm!
Tư Không Thiên Thần dùng kiếm đỡ nhưng vẫn bị Lý Thiên Mệnh đánh khảm vào tảng đá, đụng nát một tảng đá lớn.
- Muốn chết!
Đôi mắt Tư Không Thiên Thần như máu, người này khá cứng cỏi, đến bây giờ vẫn không e ngại.
Nhưng Lý Thiên Mệnh càng cứng hơn.
Lại một kiếm Toái Diệt Càn Khôn, dù cho đối phương phản ứng lại, chịu đựng khí huyết cuồn cuộn giơ kiếm đánh trả, nhưng lúc này Thiên Vân Thần Kiếm của gã bay ra, Hắc Minh Long Kiếm của Lý Thiên Mệnh hóa thành rồng đen đâm vào bụng gã.
Phập!
Kiếm đâm thủng.
- Ngươi!!!
Bốp!
Tư Không Thiên Thần trợn to mắt trừng Lý Thiên Mệnh, đang định mắng chửi thì bị hắn đấm vào mặt.
Binh!!!
Gã chịu một cú đấm ngay vào mặt, sau gáy đập vào tảng đá, bịch một tiếng, Tư Không Thiên Thần mắt trợn trắng mềm nhũn ngã dưới đất.
Tư Không Thiên Thần không trực tiếp ngã lăn ra mà là đầu váng mắt hoa, dán tảng đá trượt xuống, rất giống cá mặn bị đập dẹp.
Kết thúc.
Lý Thiên Mệnh vỗ tay phủi bụi.
Trận chiến này không quá nhẹ nhàng, phần lớn là lực lượng ngang ngửa, tiếc rằng Lý Thiên Mệnh vừa có nhiều thủ đoạn vừa dữ dằn, sau khi đánh phá cân bằng thì dễ hạ gục Tư Không Thiên Thần hơn nhiều.
Nhìn lại, Huỳnh Hỏa đã chém Thanh Hỏa Thiên Phượng thủng lỗ chỗ, hét đau đớn không dứt, sau cùng quỳ dưới đất khóc xin tha.
Bên kia, Xích Hỏa Thiên Hoàng nếm mùi độc ma huyết của Meow Meow, cũng sắp không chống đỡ được, dù sao thấy Ngự Thú Sư và Thanh Hỏa Thiên Phượng đánh thua đả kích rất lớn với nó.
Trận đại chiến này Tư Không Thiên Thần và thú bản mệnh đều thua. Tuy Tư Không Thiên Thần còn chưa xỉu nhưng đầu óc gã trống rỗng.
Gã chỉ thấy Lý Thiên Mệnh từ trên cao nhìn xuống mình, ánh mắt kia khiến gã cảm giác da đầu tê dại.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta xứng dùng kiếm không?
Tư Không Thiên Thần cắn răng phun nước miếng:
- Phi!
Tiếc rằng phun không cao, đều rớt xuống mặt gã.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Biết xứng là tốt rồi, lần sau đừng trào phúng lung tung.
Tư Không Thiên Thần tức giận suýt xỉu, gã nói là phi chứ không phải xứng.
Tư Không Thiên Thần định chửi thề, Lý Thiên Mệnh lướt qua gã, không quên đạp lên mặt gã, bôi đều nước miếng dính trên mặt gã, còn đạp đầu gã lún xuống vũng bùn.
- Ư ứ ứ!
Khi Tư Không Thiên Thần giãy giụa, bùn lầy chui vào miệng gã, có ít nhất mười giây gã bị sặc bùn.
Bùn lầy không ngon chút nào, dạ dày của gã quặn thắt, cộng thêm bụng bị kiếm đâm thủng làm gã đau đớn mặt không chút máu, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nếu không có ý chí kiên cường thì e rằng lúc này gã đã đau đớn xin tha.
Mãi khi Lý Thiên Mệnh nhấc chân lên Tư Không Thiên Thần mới bò dậy được, máu loãng và nước bùn bê bết trên mặt gã, cực kỳ mất mặt.
Mắt Tư Không Thiên Thần đỏ hoe, điên cuồng gầm rống với Lý Thiên Mệnh:
- Kiếm đạo của ngươi rất mạnh, nói thật thì ta bội phục, nhưng ngươi quá âm hiểm, cuối cùng không thành đại đạo được! Ngoài ra tính cách của ngươi vênh váo, Thánh Thiên Tử ở bên trên đều nhìn thấy, còn có hai cảnh giới Thiên Ý của Hắc Minh tông! Ngươi dám đối phó ta ngay trước mặt bọn họ, giương oai tại đây là khiêu khích bọn họ! Khi bước vào cuộc chiến Cảnh Vực sẽ là ác mộng của ngươi!!!
Giọng Tư Không Thiên Thần rất lớn, răng cửa cũng bị rụng, làm gã đau đớn nhe răng trợn mắt.
Lý Thiên Mệnh ngoái đầu lại, lạnh lùng cười:
- Chuyện đó không cần ngươi lo, Vân Tiêu Kiếm phái của ngươi bây giờ có thể về nhà.
Phàn Vũ Thiên đã bị Lý Thiên Mệnh đánh chạy, còn lại Tư Không Thiên Thần và Cảnh Tuyền đừng hòng ở trước mặt hắn bước lên Thông Thiên Môn!
Đây là kết cuộc của kẻ thua.
Tư Không Thiên Thần còn muốn nói điều gì, nhưng bỗng thấy ánh mắt của Vi Sinh Nhược Tố, gã mới nhận ra khuất nhục thua trận giày vò cỡ nào.
Vi Sinh Nhược Tố không nhìn gã với ánh mắt ghét bỏ, nàng lạnh nhạt.
Nhưng sự hờ hững đó làm lòng Tư Không Thiên Thần nhỏ máu, đặc biệt khi thấy Vi Sinh Nhược Tố và Lý Thiên Mệnh mỉm cười nhìn nhau thì máu chảy thành dòng.
Nhưng biết làm gì được?
Tư Không Thiên Thần chỉ có thể trông chờ Thánh Thiên Tử và đệ tử Hắc Minh trở thành ác mộng cả đời Lý Thiên Mệnh.
Dưới Thông Thiên Môn, năm người chặn đường chỉ còn đệ tử Vân Tiêu thứ hai Cảnh Tuyền có thể đứng, mấy người khác đều nằm.
Đặc biệt là đệ tử Hắc Minh, thê sờ thảm. Hoặc là miệng sùi bọt mép, toàn thân vết thương. Hoặc là bị điện giật thành gậy sắt, hoặc là bị đốt khét đen. Thú bản mệnh của họ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bọn họ vốn đặt hy vọng vào Tư Không Thiên Thần báo thù rửa hận cho mình, nhưng bản thân gã cũng bị đánh bị thương nặng.
Trong phút chốc, bao gồm Cảnh Tuyền, bốn người mắt trợn trắng, trong lòng như bị muôn vàn con dao tùng xẻo.
- Người này chắc chắn là Quy Nhất cảnh, hắn làm cách nào đánh bại Tư Không Thiên Thần cảnh giới Thiên Ý?
- Rốt cuộc hắn là ai?
Ba vị đệ tử Hắc Minh vội co ro trong góc, ngẫm lại mới rồi mình còn đòi chơi với người ta, bây giờ bị nhét hành thê thảm, càng mất hết mặt mũi.
Mặt Cảnh Tuyền trắng bệch vội vàng chạy lại nâng Tư Không Thiên Thần:
- Sư huynh!
Nhưng bị gã đẩy ra.
Tiếc rằng Tư Không Thiên Thần gồng sức quá mạnh đụng đến kiếm thương phần bụng khiến gã đau đến co giật, hút ngụm khí lạnh. Đau đớn làm mồ hôi túa ra như tắm.
Vẻ mặt Cảnh Tuyền mờ mịt, hoang mang nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Sư huynh, sao hắn có thể mạnh đến vậy . . .
- Câm mồm!
Khuất nhục thua trận như sâu độc cắn xé nội tạng của Tư Không Thiên Thần, gã chỉ có thể ánh mắt tối tăm nhìn Thông Thiên Lộ, kỳ vọng Lý Thiên Mệnh ở trên đó sẽ trả giá đau đớn gấp mười lần.